ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Anh hết giận rồi hả ?” Vũ Hồng Hoàng rất cảnh giác.

“Ta con mẹ nó có không hết giận cũng đánh không lại tên biến thái Chu Hoàng Anh kia.

Thôi, nhanh đưa tôi đi vào, nhìn vào việc anh ấy bắt người cho tôi luyện tập, tôi sẽ không truy cứu chuyện anh ấy sai tên khốn Vũ Minh Hoàng kia quấy rầy chuyện của tôi” Lục Vương bưồn bực vung tay.

‘Vũ Hồng Hoàng lạnh lùng gật đầu, mặt không thay đổi mang ba người tới trong phòng làm việc của ông Chu.

Căn phòng rất lớn rất rộng, để không ít đồ trang sức đất giá Lục Vương vừa vào phòng.


Chuyện thứ nhất.

Chính là móc súng của mình ra, ném xuống đất.

“Đủ thành ý chưa?” Anh ta cà lơ phất phơ tiêu sái đến trước mặt Chu Hoàng Anh: “Có phải đã đủ có thành ý không? Anh có thể có chút thành ý không? Bắt đầu từ bốn giờ sáng nay, con mẹ nó anh để Vũ Minh Hoàng gọi điện thoại cho tôi, đã nóng lòng như vậy sao chính anh không tự gọi điện thoại cho tôi?”
“không phải anh cho tôi vào sổ đen à?” Chu Hoàng Anh ngồi ở trên ghế sa lon, bưng chén trà thảnh thơi thưởng thức trà: “Lâm Ngọc Linh ở đâu?”
Lục Vương hừ lạnh một tiếng.

“Cô ấy ở đâu, anh không cần biết” Mạc Vinh Thành thay thế Lục Vương trả lời, ngồi ở vị trí đối diện với Chu Hoàng Anh và ông Chu.

Chu Hoàng Anh liếc nhìn anh ta.

Không mở miệng.

“Sao cháu Mạc có thế có thời gian trở l chúng ta đây?” Ông Chu cười ha hả chiêu đi “Đến đây, phẩm thưởng thức trà, ông nhớ kỹ cháu thích uống trà nhất”
“Thật cảm ơn ông, nhưng hôm nay trà này có lẽ là vô duyên với cháu rồi” Mạc Vinh Thành nâng chén trà lên nhìn thoáng qua thở dài: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện của Lâm Ngọc Linh các người định lấy hi sinh của nhà họ Tạ để chấm dứt à Chậc.


Lục Vương tặc lưỡi.

Tên Mạc Vinh Thành này thật là lợi hại Nói vài ba lời thì lại không để cho người ta mặt mũi, còn nói cẩn thận, mình làm không được, ôi, tên Tiêu Thành Đạt kia có khi cũng làm không được.

Trên mặt Ông Chu lộ vẻ khó xử, con ngươi trong mắt đảo tròn, có chút khó mở miệng: “Cái này.

.


“Đuổi người nhà họ Tiêu đi, thay đổi người trông nom mẹ của Lâm Ngọc Linh, cũng không biết thủ trưởng Chu quá mức tự tin, hay là còn có mục đích khác” Mạc Vinh Thành để chén xuống, tựa cười mà không phải cười nhìn Chu Hoàng Bây giờ còn hỏi tôi muốn người à? Người không ở chỗ này của tôi, có khối người muốn chăm sóc cô ấy, thủ trưởng Chu hôm nay nghĩ chuyện này việc vặt này quá khó khăn thì đơn giản ly hôn đi”
Ông Chu sửng sốt, dường như không nghĩ tới Mạc Vinh Thành cũng có ý với Lâm Ngọc Linh.

.

“Không được, cô ấy là người phụ nữ của tôi: Chu Hoàng Anh cũng để chén xuống chống lại ánh mắt của anh ta: “Lý do tôi thay người trong lòng các người chắc cũng biết, rốt cuộc là tôi quá mức tự tin hay là có nội gián thì người thường lui tới có thể cho đáp án”
“Ð, cho nên bà ấy là vật hi sinh?”
Không.

Anh chưa bao giờ nghĩ vậy.


Chu Hoàng Anh hít sâu một hơi, muốn bình ổn tâm tình của mình lại, nhưng vừa nghĩ tới trước đó TTA gửi tin nhản nói mấy chữ “Mẹ Lâm Ngọc Linh… Đã chết”, thì suy nghĩ trong đầu loạn như ma.

Anh chỉ muốn bảo hộ cô và người nhà của cô thật tốt Làm sao có thể b: người cô quan tâm đây?
Anh nhắm nghiền mắt, hầu kết lên xuống, lần nữa mở miệng giọng đã khàn: “Chuyện này, tôi sẽ cho các người một lời giải thích hợp lý “Cho chúng tôi? Vậy cũng không cần, tôi và Tiêu Thành Đạt cũng chẳng thèm quan tâm là vì sao, chỉ là tới thông báo cho anh, người, chúng tôi sẽ không tha, chuyện, chúng tôi không muối quân khu, từ nay về sau cũng không ở nữa, nếu Chu Hoàng Anh nhà anh có chút xíu hổ thẹn với cô ấy thì ly hôn đi”
Mạc Vinh Thành đứng dậy.

Giống như người phán quyết phát ra trừng phạt với Chu Hoàng Anh, Xung quanh yên lặng như nơi không có người “Thủ trưởng có ly hôn hay không là tự do của anh ấy, nếu như là em Linh cố ý muốn ly hôn, tôi muốn gặp cô ấy một lần” Vũ Hồng Hoàng lễ độ ¡ì tự tin mà chôn vùi cung kính tiến lên, chào theo nghỉ thức quân đội “Thủ trưởng Mạc, xin cho tôi một cơ hội gặp cô ấy”
“Lá gan của cô, không phải lớn như vậy, Vũ Hồng Hoàng”
Mạc Vinh Thành cười vô cùng nguy hiểm.

Trong sự âm nhu mang theo chút tà tính.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi