ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đột nhiên nhiều hơn hai người.

Lâm Ngọc Linh cực kỳ không quen, ánh mắt của cô cảnh giác quét qua quét lại giữa hai người Rồi bất an nắm góc áo của Tiêu Thành Đạt.

“Không có việc gì” Anh ta đưa tay kéo cô vào trong ngực mình vỗ nhẹ.

“Tôi chỉ là tới thăm cô một chút, không cần căng thẳng như vậy, nếu không tiện thì tôi cáo từ vậy, ngài Đạt, thủ trưởng Mạc, không cần tiễn đâu” Vũ Hồng Hoàng cung kính chào theo nghi thức quân đội Lâm Ngọc Linh cắn cắn môi, vần trốn ở phía sau Tiêu Thành Đạt, thậm chí cũng không nhìn Vũ Hồng Hoàng.

Cô ta cũng không ép mà khẽ cười nói: “Tôi đi đây “Tôi tiễn cô” Mạc Vinh Thành nói.

“Không cần”
“Đi nào”

‘Vũ Hồng Hoàng nhíu mày, “Ừm” một tiếng dẫn đầu ra khỏi phòng.

Mạc Vinh Thành quay đầu lại liếc nhìn Lâm Ngọc Linh, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô chuyển ánh mắt cầm lấy túm chặt lấy góc áo Tiêu Thành Đạt đến khớp xương trở nên trắng bệch.

Cô hít một hơi thật sâu, máu huyết toàn thân như đọng lại trong chớp mắt làm cho cô không có cách nào nhúc nhích.

Cô mấp máy môi mấy lần cuối cùng vẫn không nói gì.

“Thật không ở?” Tiêu Thành Đạt phá vỡ an tĩnh.

“Chỉ cần cô ấy nghỉ ngơi tốt là được rồi, giao cô ấy cho anh tôi rất yên tâm, mặt khác, chuyện nhà họ Tạ tôi sẽ giải…”
“Không cần” Lần đầu tiên, mở miệng đúng là Lâm Ngọc Linh, giọng nói lạnh đến như là con rối rơi vào hầm băng tuyết vừa khàn khàn vừa máy móc: “Tôi sẽ… Tự đi”
Trong mắt của cô không có một tia hận ý.

Lạnh nhạt, giống như biến chết gió êm sóng lặng khiến người ta áp lực.

Tiêu Thành Đạt ôm bả vai của cô, thấp giọng nói: “Chờ tất cả qua đi, cô muốn ầm Tthế nào đều được”
Anh ta nói tất cả.

Là lễ tang của mẹ cô ư?
Trong lòng Lâm Ngọc Linh đau xót đến hít thở không thông, cô cảm giác trong nháy mắt không thể động đậy, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thành Đạt, ngay sau đó trong hốc mắt có chứa đầy nước mắt.

Giống như nữ ky sĩ tuyệt vọng mà lạnh lùng trước đó nói ra câu “Tôi sẽ tự mình đi”
trong nháy mắt biến trở về đứa trẻ cần người an ủi Đôi mắt cô lấp lánh, nước mắt tràn từ khóe mắt chảy xuống.


Mạc Vinh Thành hối hận, anh ta không nên kích thích cô vào lúc này: “Lâm Ngọc Linh…”
“Không phải lỗi của anh, nhưng mà, anh đi trước đi” Tiêu Thành Đạt cũng không ngẩng đầu lên ra lệnh đuổi khách.

Anh ta cũng không thể nói gì.

Trầm mặc rời đi.

Đấy cửa ra Vốn tưởng rằng Vũ Hồng Hoàng úc này cũng đã đi.

Nhưng không ngờ cô ta lại ôm cánh tay, hơi dựa vào một cây cột cạnh hành lang, đầu ngón tay cô cầm theo một điếu thuốc, mặc cho khói thuốc xinh đẹp cuộn lên mà không hút, không ngửi, hơi híp mắt như là đang hưởng thụ tiên cảnh tuyệt đẹp vào lúc này.

Vinh Thành cất bước, đoạt lấy của điếu thuốc của cô, ném vào gạt tàn: “Con gái con đứa hút thuốc cái gì?”
“Con mắt của anh thấy tôi hút?” Cô ta trả lời lại một cách mỉa mai.

“Ngửi cũng thế.

“Nữ binh sĩ trong quân khu các anh đều không hút thuốc à?”
“Bọn họ là bọn họ” Anh †a cau mày, không muốn cùng nói thêm về đề tài này với cô nữa.

“Tôi có khác gì bọn họ đâu.


‘Vũ Hồng Hoàng một lần nữa đốt điếu thuốc, hít một hơi, hoa lệ nhả ra vòng khói.

Quân khu giống như là một cái thùng nhuộm lớn, tốt xấu gì đều có, cô ta một thân chính khí nghiêm nghị, cũng tự nhiên sẽ dính vào một ít thói quen xấu.


Như tại quân khu ở biên giới, có người quanh năm phải canh giữ núi đồi Không uống chút đồ uống tăng lực, không hút thuốc kích thích thần kinh, căn bản không chịu nổi.

Quân khu ở thủ đô coi như tốt, cho dù yên Tĩnh nhưng cũng không là tuyệt đối, nhưng ở vài phương diện tất nhiên là nghiêm ngặt hơn chút, hút thuốc cũng không được tuyển chọn nhiều.

“Hơn nữa, tôi hút là thuốc lá giành cho phụ nữa, hơi đắt một chút nhưng không có không tốt cho cơ thể” Cô ta nói.

“Là bởi vì tôi không là thủ trưởng của cô, nói cô không được có phải không?” Anh ta lại lần nữa đưa tay muốn đoạt.

Vũ Hồng Hoàng nghiêng người, hoàn mỹ đoạt lại điếu thuốc trên tay anh ta.

Tay này.

Thật là đẹp.

Cô ta cố né ánh mắt.

Dừng lại tại trên tay anh ta.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi