ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



TV bị tắt đi.
Xung quanh rơi vào yên lặng.
Lâm Ngọc Linh một lần nữa thu mắt nhìn về phía người bên cạnh.

Anh nhằm hai mắt, hô hấp đều đều, giống như là ngủ rồi.
Cô mấp máy mở miệng, vốn muốn gọi anh, nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày mấy đêm anh bận rộn đến mức cùng cô xem TV cũng ngủ mất, trong lòng đột nhiên đau xót, cũng không nói gì mà đứng dậy.

Cảm giác được cô rời đi, người đàn ông nọ he hé mở mắt, tràn đầy vẻ tự giễu.
Qua khoảng chừng bốn, năm phút Lâm Ngọc Linh thở dốc chạy về bên cạnh Chu Hoàng Anh.
Đắp lên người anh một tấm chăn màu đậm.
“Bận rộn như vậy cũng có ai phát lương cho anh đâu.


Cả ngày bận bịu, bận bịu, bận bịu, ngủ cũng ngủ không được” Cô thấp giọng lầm bầm đắp kín chăn cho anh, “Nói ngủ là ngủ, máy điều hòa không mở, cửa sổ không đóng, bị cảm thì làm sao?
Cô nói liên tục nói, lời cô lọt vào tai anh không sót một chữ.
Đôi môi mỏng của Chu Hoàng Anh ngoắc ngoắc lên.
Một khoảng thời gian rất dài.
Lại không nghe được giọng cô nữa Cô đi rồi à?
Chu Hoàng Anh mở mắt ra, trong nháy mắt đó, anh thật giống như thấy được bóng người tuyệt tình trong mưa đó.

Chẳng muốn ngó ngàng gì tới, chỉ muốn cách xa anh.

Đầu lập tức đau dữ dội, không kiềm được giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái dương.
“Ui”
Ảo giác cũng được đi, còn nghe lầm nữa sao?
Anh ngẩng đầu lên, nhưng chợt sửng sốt, trong phòng bếp cách đó không xa, Lâm Ngọc.
Linh xoa tay mình, dáng vẻ dường như rất đau.
Anh vén chăn ra, nhanh chóng đi tới hướng cô.
Lâm Ngọc Linh nước mắt lưng tròng, chút thương thế này thật ra thì không vấn đề gì, nhưng bị phỏng thì không giống với những thứ khác.
Nhiệt độ bên ngoài da thịt kéo dài, so với đau thì còn khó chịu hơn.

Chợt, sau lưng có người ôm lấy.
Thân thể cô cứng đờ.
Ngay sau đó, người phía sau đem tới một viên đá ấn ở trên ngón tay cô.
“Em còn làm gì khác được không?” Người đàn ông nọ tựa vào đầu vai cô, thanh âm khàn khàn: Phiền toái.”
“Còn không phải là vì anh à? Là sợ anh đói.”

“Anh biết nấu cơm.”
“Nhưng anh không ăn” Cô liếc mắt: “Tôi còn lạ gì anh nữa”
Cô ngốc.
Anh nghiêng đầu, hôn một cái ở trên lỗ tai cô: “Lâm Ngọc Linh, em như vậy, tôi không có cách nào để em đi”
Trong lòng cô chấn động một cái Rời khỏi anh.
Người đàn ông nọ cũng không dùng lực lớn, cô dễ như trở bàn tay thoát ra từ trong ngực anh, rất cảnh giác trốn trong một góc nhỏ, dựa lưng vào vách tường.

Chu Hoàng Anh cũng không quản cô, tự mình xử lí lại mớ hỗn độn đồ ăn mà cô bày ra.
Cũng chỉ chừng mười phút.
Anh làm xong hai món ăn bưng lên bàn ăn.
“Qua đây”
“Tôi không qua.”
“Chuyện của Lâm Ngọc Huy…
“Được, được, được.

Qua, qua, qua.”
Lâm Ngọc Linh mặt đầy vẻ không vui đi trước bàn ăn ngồi xuống, nhìn anh tức tối.
Người đàn ông nọ nhìn cô giận dỗi, cũng không nói gì, ưu nhã tự nhiên dùng cơm.

Ngón tay dài của anh dùng đũa, có chút cảm giác như đang ngự kiếm.

Mỗi một động tác đều nhanh gọn dứt khoát, không phát ra tiếng, luôn có thể khiến cho cô ngay cả hít thở cũng đều không thông.
Chợt.
Tầm mắt cô rơi vào trên cánh tay anh.

Vội đưa tay, bắt cổ tay của anh.
“Tại sao lại có vết thương sâu như vậy?” Cô vén ống tay áo của anh lên: “Tại sao không xử lý nó đi?”
“.” Anh thu cánh tay về, vểnh môi không nói một lời.
“Này?
“Không liên quan tới em”
Người đàn ông nọ lạnh lùng đế đũa xuống xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Linh cản cản môi, vẫn vòng đi lấy hộp thuốc, ngay sau đó đi theo anh.
Vết thương sâu như vậy nếu như đi tắm hoặc không xử lí, rất dễ dàng bị nhiễm trùng.

Đến lúc đó anh chịu khổ còn nhiều hơn so với bây giờ.
Chu Hoàng Anh vẫn luôn là như Vết thương không xử lý, cơm không ăn đúng lúc, mệt đến mức chỗ nào cũng có thể ngủ.

Rõ ràng là anh nói đưa cô đến đây nói chuyện.

Kết quả chẳng qua là hỏi thương tích của anh một chút, anh liền lạnh mặt đi, Lâm Ngọc Linh có chút bất đắc dĩ leo lên cầu thang, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng trước đây của hai người.
Khi đó.
Bọn họ mặc dù nhìn rất hạnh phúc.
Nhưng có những vấn đề cỏn con cũng chưa từng dừng lại, đúng không?
Có lẽ khi đó chính là ám hiệu… Một ngày nào đó sẽ chia xa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi