ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Trong tai nghe.
Giọng nữ cứng ngắc, đều đều đọc chỉ dẫn.
Trong hộp đựng, tai nghe cùng với bản đồ nắm dưới đáy hộp.
Chu Hoàng Anh cong miệng cười ngồi xuống ghế da màu đen.
Khắp thiên hạ người có thể làm ra vật này, không quá ba người.

Mà trong ba người này, một trong ba người đã có người qua đời từ sớm, còn lại hai thầy trò.
Rất không may, người phụ nữ của anh ta lại chính là học trò trong cặp thầy trò kia.
Anh cầm túi đựng lên cẩn thận kiểm tra, lại không thấy tên cùng lời nhắn nào.

Đối phương dường như cố ý không cho anh biết là ai đưa tới.

Nụ cười của Chu Hoàng Anh càng đậm, ngón tay dài vuốt qua bề ngoài bóng loáng của tai nghe.
“Trần Thịnh.”
“Dạ!” Người luôn canh ở phía sau anh tiến lên trước một bước.
“Mười người tham gia lần hành động này đã chọn ra chưa?”
“Báo cáo Thủ trưởng, đã chọn xong, đều đến từ khu thứ sáu.”
“Không tệ, mở cuộc họp khẩn cấp đi.”
“Anh có muốn nghỉ ngơi chút trước hay không? Quân y nói…”
Chu Hoàng Anh lắc đầu.
E rằng cô thức suốt đêm làm ra cái này cùng với Tiêu Thành Đạt, anh không sắp xếp nhanh một chút, sao xứng với ý tốt của cô?
Lâm Ngọc Linh thoải mái ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại, đã là xế chiều.
Lười biếng ngáp một cái, vuốt mắt thay đồ chỉnh tê, đẩy cửa ra.

Đi thẳng một đường đến chỗ cửa cho mèo, ngồi xổm người xuống ôm lấy một: con toàn thân màu trắng, vuốt dọc lông trên người nó: ‘Meo meo.

Meo meo meo meo.”
Mèo con thoải mái ngáy khò khò, ánh mắt nửa hé nửa nhắm, mơ màng buồn ngủ nhìn cô.
“Ha, học trò nhỏ, ăn một chút gì không?”
Lục Vương thần thần bí bí bưng một ít bánh ngọt tới: “Nhị sư phụ của cô tự mình làm đó.”
“Chờ một chút, anh tự mình làm?”
“Tất nhiên!” Lục Vương mặt đầy kiêu ngạo.
“Vậy có thể ăn không?” Lâm Ngọc Linh tỏ vẻ hoài nghỉ.
“Này!”

Lâm Ngọc Linh buông mèo ra, cười nhận lấy đĩa Lục Vương đưa, nếm thử một miếng.

Mặt mày hớn hở, rất là vui vẻ nói: “Mùi vị ngon bất ngờ.

Nhị sư phụ anh có năng lực này từ lúc nào thế?”
“Không phải anh ta làm đâu chị, là em.”
Lâm Ngọc Huy nói, đang lúc đi ra từ trong phòng bếp.

Cả người cậu ấy mặc đồ thể thao, thần thái sáng láng, dáng vẻ thoải mái.
“Em biết nấu ăn khi nào?” Lâm Ngọc Linh trợn †o cặp mắt.
“Cũng là từ lúc ở trong quân khu thôi”
Lâm Ngọc Huy bĩu bĩu môi, lấy ra một thanh sô-cô-la gói giấy bạc, đưa tới tay Lâm Ngọc Linh: “Đây, cho chị”
“Cảm ơn”
Cô nhận lấy ăn, mi mắt vui vẻ cong cong.
Đồ ngọt.
Ừm, ăn rất ngon.
Lục Vương nhìn cô ăn ngon lành, tâm mất không kiềm được nhìn đến hướng nhà bếp một hồi lâu, sau sờ mũi một cái: “Tôi dọn dẹp lại nhà bếp, chị em các người trò chuyện đi.”
“Được”
Trong nhà bếp.
Tiêu Thành Đạt ung dung thong thả quét dọn sắp xếp, Lục Vương nhìn chằm chắm bóng lưng của anh ta một hồi, thở dài: “Nè.”
“Chuyện gì?”
“Sao anh lại nói tôi mang ra ngoài trước, rồi lại để cho Lâm Ngọc Huy ra? Nói thẳng là Lâm Ngọc Huy làm không phải tốt sao? Phí tâm như vậy, kết quả cũng là anh làm còn gì.”

Lục Vương dựa vào tường, tiện tay cầm một quả quýt, ném qua ném lại giữa hai bàn tay.
Người đàn ông nghiêng đầu, giải thích: “Để cho Lâm Ngọc Huy ra ngoài trước cô ấy sẽ sinh nghỉ.

Nhưng nếu để cho cậu ra ngoài trước, rồi tới Lâm Ngọc Huy bịa ra một cái lý do thuận tai, cô ấy sẽ tin tưởng”
“Không thẳng thắn mà nói anh làm được à?”
Ánh mắt Tiêu Thành Đạt trầm đi mấy phần.
Nghĩ lại tới hôm đó.
Dưới tàng cây.
Anh ta có ý tựa như vô tình dò xét cô.
Lắc đầu: “Tôi không muốn cô ấy ăn đồ tôi làm lại suy nghĩ lung tung”
“Tiêu Thành Đạt, không biết anh có phát hiện hay không, gần đây vừa nhắc tới học trò, anh bắt đầu nói nhiều hơn.

Trước kia lúc ở hai người, cả ngày anh cũng không nói được mười câu”
Ngón tay Tiêu Thành Đạt cứng lại.
Đúng là.
Từ sau khi cô tới, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
“Không có” Anh ta lạnh lùng chối: “Nơi này không cần cậu, đi ra ngoài đi”
“Ha! Đồ ngốc có học trò không nhân tính.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi