Mạc Vinh Thành khẽ thở dài: “Bây giờ, cô đã biết tất cả mọi thứ, vì vậy đừng nghĩ rằng có thể rời khỏi đây nữa”
“Tôi đã biết những chuyện này, cũng không muốn đi nữa.
Tôi cứ ở đây đợi thủ trưởng và Ngọc Linh tới là được.
Chuyện này chắc hẳn thủ trưởng cũng đã biết rồi.
Lúc trước tôi từng nghĩ giữa các người có bí mật, hóa ra lại chính là chuyện này.
Thực ra tôi cũng đoán được một hai phần, có điều không dám nói.
Hiện tại, ..” Hồng Hoàng ngồi xuống, ánh mắt có chút phức tạp.
Những điều bất thường như vậy, cô cũng khó có thể giải thích một cách hợp lý.
Mạc Vinh Thành cười thầm: “Trái tim cô, thực ra mềm yếu hơn những người khác rất nhiều”
“Đừng tỏ ra thân thiết với “Hãy yêu đi! Tôi cũng tìm thấy em gái rồi, có lẽ nên sớm xuất ngũ thôi”
Mạc Vinh Thành dựa vào vai Hồng Hoàng, những lọn tóc khẽ chạm vào cảm Hồng Hoàng.
“Thực sự tôi rất khó kháng cự lại sức quyến rũ của cô.
Nếu không buông bỏ được, vậy thì đừng bỏ đi.
Cuộc đời còn rất dài, vì sao phải cứ bận tâm nhiều thứ như vậy?”
“Thủ trưởng?”
“Đồng ý rồi sao?”
“Anh không nghĩ mình giống một đứa trẻ sao?” Cô không thể nhịn cười Thắng thắn mà nói, tình yêu thực sự qua xa cách với thế giới của cô, nhưng trong thâm tâm cô cũng không hề từ chối người đàn ông này.
Sau chuyện của Trần Thiên An, cô có thể thấy anh không phải người đối xử tốt với tất cả mọi người Sự dịu dàng của anh cũng chỉ đúng với từng đối tượng.
Bởi vì đó là cô, nên anh mới tin tưởng và ban cho cô một số đặc ân.
Nếu sự dịu dàng ban đầu của anh chỉ là ép buộc.
Sự đối đầu sau đó chính là thức tỉnh.
Còn nụ hôn chỉ là một sự bối rối.
Bây giờ, cô đành phải thừa nhận rằng Mạc Vinh Thành khiến cô không thể cưỡng lại được.
Hoặc bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng không thể chống lại anh ta.
“Trẻ con ư? Nếu tôi giống Chu Hoàng Anh, tôi và cô sẽ chẳng thể gặp được nhau.
Chính vì muốn có cô bên cạnh, nên trẻ con một chút sẽ hợp với cô hơn” Anh mim cười, nâng cảm cô lên.
Anh luôn cảm thấy ngắm nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô bao nhiêu cũng là không đủ.
Hồng Hoàng thở dài: “Anh vẫn không nhớ được tôi đã nói gì với anh à.
Anh là một người khiến người khác không thể kháng cự, đừng cho tôi quá nhiều kỳ vọng như vậy”
“Không nhớ: “Tôi nói nghiêm túc, Mạc Vinh Thành”
“Được rồi, tôi nhớ rồi”
“Kỳ thật, tôi không phải là quá lạnh lùng với anh.
Chỉ vì tôi muốn trốn tránh, trên thực tế tôi Hồng Hoàng còn chưa dứt lời, Mạc Vĩnh Thành đã đưa tay lên ấn vào môi cô.
Anh khẽ nháy mắt trái, muốn thể hiện rãng anh thực sự đã hiểu cô muốn nói gì Mấy lời của Hồng Hoàng cũng không thể nói ra nữa, cô chỉ đành im lặng Mạc Vinh Thành, nếu nói anh sẽ trở thành bạn trai của mình, cô thực sự không thể nghĩ tới điều này.
Ngày hôm sau.
Giới quân sự như thể vừa gặp phải hai quả bom hạng nặng, một quả ngay trên đầu còn chưa tan hết khói xanh, thì quả thứ hai đã tiếp tục nổ dưới chân, dày đặc khói đen.
Điều đáng sợ hơn nữa là hai quả bom này đều xuất phát từ những gia đình có thế lực không nhỏ.
Chu Hoàng Anh và Mạc Vinh Thành đã nộp đơn xin xuất ngũ gần như cùng một lúc.
Cách nhau chưa đầy mười hai giờ.
Nếu nói là không có sự sắp đặt trước, chắc hẳn không ai tin cả.
Nhưng nếu nói là cố tình, thì nghe không hay chút nào.
Chu Hoàng Anh từ chối đàm phán với cấp trên, lấy lí do ở nhà với vợ, cùng cô chơi game.
Mấy người cấp trên cũng không biết phải làm sao, nếu chỉ là một cô gái con nhà giàu bình thường thì có thể họ còn có cách, đăng này Ngọc Linh lại là học trò của Tiêu Thành Đạt.
Nếu họ xử lý không tốt, đây có thể trở thành mâu thuẫn giữa hai quốc gia, sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều Sau đó.
“Ăn bám vợ thật là thích” Chu Hoàng Anh không muốn rời giường một chút nào.
“Thật vui khi có những ngày không cần tới quân khu”
“Này, không phải chứ? Anh lấy em làm cái cớ, nói rằng cùng nhau chơi game, thực chất là muốn ngủ tới ngày hôm sau à?” Ngọc Linh nhìn người đàn ông bên cạnh mình, lên tiếng châm chọc: “Hôm qua nhận được cuộc gọi của thầy từ trên máy bay, em gần như sợ chết khiếp.
Còn tưởng máy bay bị rơi.
Khụ khụ, thật không ngờ thầy lại chỉ sử dụng em để chặn cuộc gọi của mấy ông lớn”
“Ngay cả khi máy bay rơi, họ cũng không chết được đâu.” Chu Hoàng Anh rất lười biếng, uể oải nói Người này thực sự vẫn là thủ trưởng Chu Hoàng Anh hay sao? Có thể gọi anh ấy là Chu Heo không?
“Quên đi, em không quan tâm đến anh nữa”
“Em muốn đi đâu? Đừng nhúc nhích, em là của anh”
Ngọc Linh nhếch môi: “Anh học lời thoại phim Hàn ở đâu vậy?”