“Xuất ngũ? Vậy cậu định sống bằng cái gì?”
“Dựa vào Thanh Nhàn là được rồi.
Dù sao anh cũng đã mua nhà cho chúng em, bây giờ cô ấy dạy em chơi game là được”
Chu Hoàng Anh không nhịn được, cười ra tiếng: “Ö, ra vậy.
Chu phu nhân rất có năng lực đấy, tôi sợ công ty game sẽ phải đích thân đến cảm ơn cô ấy: “Haiz, còn cảm ơn cảm tạ cái quái gì chứ.
Anh có biết ông chủ của công ty game này đã bị lão đại trong ngành game bí mật tìm để nói chuyện không?
Giờ đây cả thế giới đều cho rằng anh xuất ngũ vì mê chơi game, để có thể kết hôn với một: nữ game thủ.
Họ nói anh vì một cô nàng chơi game giỏi mà suy nghĩ không thấu đáo, rời khỏi quân khu, còn nói anh đã bị nghiện mấy trò chơi điện tử này, bị chúng làm lú lẫn rồi”
Những gì anh ta vừa nói thật quá sức phi thường, chắc giám đốc Minh đã gặp không ít khó khăn.
Ngọc Linh không khỏi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của cô rất trầm, nhưng đối với Chu Hoàng Anh, người thường phải dựa vào tiếng bước chân để đánh giá mức độ an toàn khi làm nhiệm vụ bên ngoài, anh đã nghe thấy ngay lập tức, quay đầu nhìn người đang nhếch mép cười ẩn sau bức tường cầu thang với đôi môi mỏng.
Anh chỉ nói một câu “Cứ như vậy trước đi”, sau đó tiến về phía cô “Ấy, em có làm phiền anh không?” Cô hơi xấu hổ khi thấy anh đã phát hiện ra sự có mặt của cô.
Mái tóc dài mềm mại buông xõa trên vai cùng gương mặt có chút trẻ con của cô đột nhiên lộ ra, trông thật tao nhã và dễ thương.
Chu Hoành Anh dịu dàng nhìn cô: “Không đâu, em tới vừa đúng lúc”
“Vừa đúng lúc”
“Ừm, mọi việc đều đã giải quyết xong rồi”
“Không phải em cố ý lười biếng đâu, chỉ là thực sự rất mệt mỏi” Cô khịt mũi: “Còn phải cầm chiếc cup lớn như vậy”
“Tốt lắm, sau này anh đều đợi em kiếm tiền về nuôi gia đình”
“Đương nhiên rồi.
Tháng này trên nền tảng cũng trả cho em không ít tiền.
Dù đã trả lại số tiền An Mạch đưa cho em lúc trước, vẫn còn đủ tiền để mua một ngôi nhà” Ngọc Linh cười nói, nhìn đáng vẻ có chút giống với thần giữ của.
Chu Hoành Anh: “Đủ tiền rồi sao?”
“Đủ để lo đám cưới, còn đủ để sinh con nữa.”
Cô nói đùa “Ngọc Linh”
Chu Hoàng Anh đột nhiên nghiêm túc, khiến cô thoáng giật mình: “Có chuyện gì sao?”
“Chúng ta kết hôn đi”
Họ đã đăng ký kết hôn từ lâu, lúc này anh nói tới chuyện kết hôn, là muốn nói tới việc tổ chức đám cưới ư?
Khóe mắt Ngọc Linh liền có chút cay cay, cô dùng mu bàn tay lau đi, gật đầu nói: “Được rồi.
Em đã muốn được mặc áo cưới từ rất lâu rồi, cuối cùng anh cũng chịu làm em hài lòng”
Chu Hoàng Anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, ôm cô vào lòng, đặt môi lên trán cô.
Một tháng sau Đám cưới của Chu Hoàng Anh và Ngọc Linh đã được tổ chức.
Mặc dù thời gian gấp gáp nhưng dù sao vẫn phải có sự sắp xếp cẩn thận, danh sách khách mời cũng không được xảy ra sơ suất, hầu hết những người giàu có ở Hà Nội đều đã được Chu Hoàng Anh mời đến.
Tuy Tiêu Thành Đạt không tới, nhưng người nhà họ Quý cho người tới dự thay anh, rõ ràng đã chỉ ra rằng họ đại diện cho “phía nhà gái” tới lễ cưới.
Hành động này, không nói đến Sở Nhược Phi, mà ngay cả ông cụ Thanh cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Sau cùng, nhà họ Quý cũng có tiếng nói rất lớn trong giới quân sự vào thời điểm hiện tại.
Hơn nữa, gần đây họ còn hỗ trợ những thanh niên kém may mắn ở các thành phố khác gia nhập quân đội, trở thành chỉ huy.
Vì vậy hầu hết những thành phần con nhà giàu khác đều phải cố gắng thể hiện mình.
“Thủ trưởng Hoàng Anh” Quý Ngôn mặc bộ đồ đen sang trọng, cùng em trai Quý Nghiêm của mình tới chào hỏi “Tôi nên gọi anh là thủ trưởng Ngôn mới đúng”
Chu Hoàng Anh mỉm cười và bắt tay anh Hai anh em nhà họ Quý, Một người thư sinh tao nhã, một người mạnh mẽ hùng dũng, đứng cùng nhau tạo nên bức tranh văn võ song song, thực sự đáng ngưỡng mộ.
Quý Ngôn lắc đầu cười: “Nếu không phải vì anh kiên quyết đòi nghỉ hưu, sau đó lại có thư giới thiệu, tôi đã không thể ngồi vào vị trí này được”
“Hai anh em các anh thực sự rất tài giỏi”
“Ý của thủ trưởng là đang coi thường anh trai tôi sao?” Khuôn mặt Quý Nghiêm liền tối lại một chứt “Năng lực của một người là có hạn, chắc chắn sẽ thua kém hai người, cho dù người đó có giỏi đến đâu, đúng không?” Chu Hoàng Anh không ngại sự hiếu chiến của đối phương, dễ dàng giải quyết công kích.
‘Sắc mặt Quý Nghiêm vẫn rất khó coi, lạnh lùng nói tiếp: “Chẳng phải ý của anh vẫn là anh trai tôi không tài giỏi bằng anh hay sao?”