Lăng U trừng mắt nhìn ông anh trai, từ nhỏ đến lớn đều thích phá đám cô, ba mẹ mặc dù không quá nghiêm khắc nhưng cô thật sự vô tội.
" Bos, anh mau nói gì đi." thấy hai vị phụ huynh vẫn im lặng, Lăng U sợ tới mức vội huých tay vào người anh nhắc nhở. Nhưng trong mắt 4 người đối diện lại giống như cô yếu đuối dựa dẫm vào anh.
" Cháu là Quân Mạc Phàm, boss của Quân thị. Cháu sẽ chịu trách nhiệm với con gái bác." Quân Mạc Phàm nghiêm túc nói.
" Boss, anh đang nói cái gì vậy hả?" cô lúng túng kéo lấy áo anh. 4 người 8 con mắt lập tức chĩa thẳng vào tay cô khiến Lăng U lập tức rụt lại.
Kỷ Hà nhịn cười nhìn Lăng U, hôm trước thì mời đi ăn tối muộn, hôm nay đã về chung nhà, thật sự quá nhanh, quá nguy hiểm. Nhưng cô ta thấy người đàn ông này cũng không tồi, khuyết điểm duy nhất chính là thằng nhóc đang ngây ngô hí hửng ngồi trên đùi Lăng U.
" Cậu thích con gái tôi?" ba cô một lúc lâu mới lên tiếng.
" Ba, ba nói gì vậy? Chuyện hôm nay........"
" Vâng!" anh gật đầu một cái. Chỉ cần sắp xếp một chút lo gì ba mẹ vợ không đồng ý. Kiếp này họ không gả cô cho anh chính là tạo nghiệp, xuống U Minh rồi vậy đừng trách anh nghiệp quật.
Lăng U mở to mắt nhìn anh. Cô mới quen anh không lâu, anh thế nhưng lại thẳng thắn thừa nhận là thích cô. Trái tim Lăng U lập tức đập loạn nhịp, không hiểu tại sao khi anh thừa nhận như vậy, cô lại thấy có chút ấm ức khó chịu.
" Vậy còn......" đôi mắt chuyển qua người đang ngồi trên đùi cô.
" Cháu là Quân Bạch Dật. Ông bà ngoại, xin hãy yên tâm gả mami cho papa cháu." Bạch Dật trôi chảy nói rồi ôm lấy cổ Lăng U thơm một cái lên má cô.
Hai người già nhìn thấy Bạch Dật liền lập tức yêu quý không thôi, ai bảo nhóc con dễ thương khả ái như vậy, mà đôi mắt kia lại thực giống Lăng U hồi bé, nhìn là muốn mềm lòng. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng gật đầu một cái, kết quả hai vị phụ huynh kéo anh vào trong phòng tra hỏi, để Lăng U khóc không ra nước mắt thấp thỏm đứng bên ngoài.
" Hai người tiến triển nhanh thật đấy." Kỷ Hà ôm lấy vai cô cười nói.
" Tớ nói rồi, không như mọi người nghĩ đâu. Sao sự việc lại thành ra thế này chứ!" cô uể oải dựa người vào tường nói.
" Ha ha ha Lăng U, đứa nhỏ này thật giống em, chỉ có điều thông minh hơn em thôi." anh trai cô ngồi chơi với Bạch Dật quay lại cười ha hả với cô.
Lăng U nghe xong lại càng u ám hơn, tại sao không ai nghe cô giải thích?