ÔNG XÃ LÀ NGƯỜI MẠNH NHẤT THẾ GIỚI

Chương 2: Tôi không có quyến rũ anh

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ba câu hỏi, cũng bao gồm cả câu này sao?

Ánh mắt đan xen, thân hình thẳng tắp rắn chắc của anh đứng cạnh giường. Thân hình cao một mét tám lăm trông giống như một bức tường chắn ngang trước mặt cô, toàn thân lạnh lẽo khiến cô bị hạ gục.

“Chưa yêu bao giờ” Cô thành thật trả lời Lúc này, hoa mai màu đỏ tươi trên ga giường trắng như tuyết cũng đang chứng minh điều này.

Ánh mắt Chu Hoàng Anh hơi trầm xuống, rất tốt, nên hỏi câu thứ ba rồi.

Anh cúi thấp người xuống, bàn tay thô ráp.

do cầm súng lâu năm đặt lên giường, áp sát vào gương mặt xinh xắn của cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước hoảng loạn của cô.

“Câu hỏi cuối cùng..” Anh kéo dài âm cuối, cánh tay cường tráng giống gọng sắt, khống chế thân hình nhỏ nhản của cô. Lúc đó cô giống như một cục thịt nhỏ kẹp giữa hai tay anh.

Lâm Ngọc Linh cố gắng lùi về sau, nhưng không có chỗ nào để trốn cả.

“Cô còn nhớ tại sao cô lại nằm trên chiếc giường này không?”

Theo giọng nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, một hơi nóng trực tiếp phả vào trán Lâm Ngọc Linh, một áp lực mãnh liệt của người đàn ông bao trùm lấy cơ thể cô.

Cô mở to mắt, đôi môi mỏng của anh gần trong gang tấc.

Nếu như anh không hỏi câu này, cô cũng gần như quên mất chuyện quan trọng này.

Sao cô có thể lăn giường với Chu Hoàng Anh được chứ?

“Tôi..” Trong đầu lóe qua một vài hình ảnh vụn vặt.

“Nói thật” Anh trầm giọng, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.

Lâm Ngọc Linh cảm thấy dường như mình sắp tắc thở, giống như có thứ gì đấy chuẩn bị nuốt lấy cô, toàn thân lạnh buốt.

“Ngọc Linh, cậu có biết ở thủ đô có một chỗ kiếm được rất nhiều tiền tên là ‘Dạ Sắc” không? Nghe nói những thực tập sinh ở đó có thể kiếm được rất nhiều tiền trong một đêm.

Không phải mẹ cậu đang bị bệnh cần rất nhiều tiên sao? Hay là chúng ta đến đó thử một chút xem thế nào?”

Hình ảnh chuyển động, đó là gương mặt tràn đầy nụ cười ngây ngô của Hà Thanh Nhàn.

Lúc đó đang ở lớp tự học buổi tối ở trường, thầy giáo còn đang giám sát ở trên bục giảng, cô không thể lay chuyển được Hà Thanh Nhàn cứng rắn quấn lấy nên đã đồng ý.

“Tối qua, bạn thân của tôi đưa tôi tới nơi này làm công việc bán thời gian, sau đó… Khi trong phòng thay đồ..” Lâm Ngọc Linh cố gắng nhớ lại, cố gắng khống chế nhịp tim đập dữ dội của mình.

Cô tiếp tục nhớ lại.

“Cô gái, cô có muốn uống một cốc nước không?” Một người thực tập sinh đột nhiên xông vào phòng thay đồ, trên tay bưng một ly nước cam.

Trong phòng thay đồ quá nóng, miệng cô đang khô khốc, nên cô đã nhận lấy, còn nói một câu “Cảm ơn” với cô ta.

“Hình như có người đưa cho tôi một ly nước”

“Sau đó thì sao?” Chu Hoàng Anh dường như đột nhiên nắm bắt được điều quan trọng, cơ thể cao lớn lại áp xuống, toàn bộ cơ thể cô đều bị bao phú bởi bóng hình của anh, đôi môi mỏng khép lại.

“Sau đó… Sau đó khi tôi cởi hết quần áo..”

Càng nghĩ tiếp, Lâm Ngọc Linh càng cảm thấy đầu càng đau, đôi mày nhỏ như giun đất của cô nhíu lại, sau đó cô dùng sức vò đầu: “Tôi cảm thấy hình như có người ở phía sau, đập tôi ngất”

Nghe đến cuối cùng, ánh mắt Chu Hoàng Anh trầm xuống, những đầu ngón tay thô ráp đè lên giường năm chặt lại.

Quả nhiên, lại là như vậy.

Lần thứ hai rồi. Đây là lần thứ hai rồi Lần thứ hai anh năm cùng một người phụ nữ lạ mặt ở trên giường.

Điều duy nhất không giống là, lần đầu tiên anh có thể khống chế được mình, nhưng lần này…

“Rất tốt” Một lúc lâu sau, anh mới nghiến răng nói ra hai từ, rốt cuộc là ai chơi trò này sau lưng anh?

Rất tốt? Đây là ý gì? Anh sẽ không nghĩ cô…

Lông mày Lâm Ngọc Linh nhíu lại, sợ bị anh hiểu lầm, cô nhanh chóng giơ tay giải thích: “Tôi thật sự không cố ý nằm ở đây đâu.

Tôi xin thề, tôi đảm bảo từng câu tôi nói đều là sự thật, tôi không hề quyến rũ anh”

Hai từ “quyến rũ” vừa nói ra, Lâm Ngọc Linh hận không thể cản đứt lưỡi mình.

Tại sao càng giải thích càng thấy sai vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi