ÔNG XÃ LÀ NGƯỜI MẠNH NHẤT THẾ GIỚI

Chương 23: Đây là vợ của tôi, Lâm Ngọc Linh

Nhưng ông cụ Thanh là người mà một cô gái ngây thơ như cô có thể đối mặt sao? Cô không bị khí phách của ông cụ Thanh dọa cho khóc ngay tại chỗ đã là chuyện tốt rồi.

Anh đang muốn nhắc nhở Lâm Ngọc Linh nói ít thôi, nhưng lại nhìn thấy Trần Tuấn Anh và quản gia cùng nhau đi về phía bọn họ, giọng nói của quản gia chợt vang lên ở bên ngoài: “Thủ trưởng, hoan nghênh cậu về nhà, ông cụ đang chờ cậu trong phòng khách”

“Tôi biết rồi” Chu Hoàng Anh trả lời.

Còn chưa kịp nói với cô thì anh đã bước xuống xe ngay, sau đó xoay người mở cửa xe ra, vươn một bàn tay vào trong xe.

Chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng nõn run rẩy cẩn thận đặt lên trên lòng bàn tay của Chu Hoàng Anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy, cánh tay hơi nhấc lên, Lâm Ngọc Linh từ trên xe bước xuống.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp diễm lệ trước mặt, quản gia chợt ngây ngẩn cả người “Đây là quản gia bên cạnh ông nội tôi, gọi là chú Trương” Chu Hoàng Anh nhắc nhở Lâm Ngọc Linh.

Trong lòng Lâm Ngọc Linh đầy tâm trạng, không để ý đến lời nói của Chu Hoàng Anh, lễ phép chào hỏi: “Chào chú Trương”

“Chào cô..” Quản gia đang nói đột nhiên im bặt, ông ta nên gọi là gì?

“Vợ của tôi, Lâm Ngọc Linh” Chu Hoàng Anh giới thiệu.

Mà lời nói của anh giống như là ngọn núi lớn đổ ập xuống người quản gia.

Cái gì?

Vợ?

Quản gia kinh ngạc đến mức trợn to mắt, không phải người ngoài đều đồn đại rằng thủ trưởng không gần phụ nữ, thậm chí còn có người nói thực ra anh là cong…

Hơn nữa lúc này quản gia mới nhận ra Lâm Ngọc Linh chính là cô gái đã bị báo chí tung ra tai tiếng đây huyên náo với Chu Hoàng.

Anh, lại còn chọc cho ông cụ giận đến tím tái mặt này.. Thế mà bây giờ lại còn được đưa về nhà…

“Không phải, là tin giả mà thôi..”

Lâm Ngọc Linh đang muốn xua tay phủ nhận, Chu Hoàng Anh bất mãn nhíu mày, anh trừng phạt nhéo vào lòng bàn tay cô, nhắc nhở nói: “Đi vào với tôi.”

“Được thôi” Lâm Ngọc Linh chỉ còn cách từ bỏ, bị Chu Hoàng Anh nằm tay dẫn vào trong quân khu.

Trân Tuấn Anh đứng phía sau nhìn thấy vẻ mặt không thể ngờ được của quản gia, đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai ông ta, khẽ nói: “Tôi đã sớm nhắc nhở chú là thủ trưởng sẽ dẫn theo một cô gái trở về rồi mà. Là chú không tin tôi”

“Lần này thủ trưởng… Nghiêm túc sao?”

Quản gia lẩm bẩm nói.

ô nghĩa, người đã dẫn về nhà, hơn nữa chú không chú ý đến xưng hô vừa rồi của thủ trưởng sao? Không phải tôi lắm lời, nhưng mà chờ thêm mấy ngày nữa nên đổi thành cô chủ đi”

“Nhưng cô ta…! Không xứng với thủ trưởng…”

“Bốp!” Quản gia còn chưa nói xong, trên đầu ông ta đã truyền đến một cơn đau đớn, Trân Tuấn Anh lập tức nổi giận đập cho một cái.

“Chú để ý lời nói được không? Người ta chính là cô gái trong sạch, nếu như mấy lời này bị thủ trưởng nghe thấy, coi chừng cái mạng nhỏ này của chú không giữ được đâu”

Lúc này quản gia mới nhận ra mình nhiều lời, ông ta vội vàng im miệng, nghỉ ngờ dò hỏi: “Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chú không cần quan tâm nhiều như vậy, tóm lại cây vạn tuế ngàn năm thủ trưởng đại nhân chúng ta rốt cuộc đã nở hoa rồi. Cảm ơn trời cao, cảm ơn tất cả, cảm ơn vợ thủ trưởng”

Trần Tuấn Anh cười đến run rẩy cả người.

Anh ta có thể không vui được sao? Vì từ trước đến nay Chu Hoàng Anh không gần phụ nữ, cho nên có lời đồn là anh thích đàn ông, mà Trần Tuấn Anh vẫn luôn đi bên cạnh anh chính là hiềm nghỉ lớn nhất trong mắt mọi người.

Ha ha, cuối cùng anh ta cũng đã thẳng trở lại rồi, quá tốt Có điều cũng may, bị chèn ép nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã có thể lấy lại được danh tiếng của mình.

Vẻ mặt quản gia vẫn còn mơ hồ, có điều khi ông ta nhìn thấy bóng dáng hai người đi về phía quân khu, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại thấy vô cùng xứng đôi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi