ÔNG XÃ LÀ NGƯỜI MẠNH NHẤT THẾ GIỚI

Chương 92: Ngài Thủ trưởng đang đùa hả!

Cậu ta vui vẻ gom các lá bài lại và xào nó một cách thật cẩn thận.

Lâm Ngọc Linh bất lực xoa mày, do ngồi không quá chán, nên cô mới chủ động đề nghị Trần Tuấn Anh chơi bài. Lúc này, cô cảm nhận được sâu sắc thứ gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.

Cô nên làm gì đây? Còn chơi tiếp chỉ sợ áo ngực cô cũng sẽ bị dính đầy giấy mất thôi.

Trần Tuấn Anh xào bài xong, cậu ta bèn giục: “Nhanh nào! Chị dâu nhanh lấy bài đi!

Chậc! Xét mặt mũi của đại ca, em sẽ cho chị hai lá!”

Lâm Ngọc Linh: “Ha ha!”

Phân biệt đối xử hả? Đánh bài với cái thể loại bật phần mềm hack như Trần Tuấn Anh, cô còn không có cơ hội mở bài nữa kìa.

Lâm Ngọc Linh ai oán trợn mắt liếc Trần Tuấn Anh, bấy giờ, sau lưng bỗng có một giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Bắt nạt một cô gái, cậu không thấy mất mặt sao?”

Chỉ thấy cả người Chu Hoàng Anh mang hiệu ứng phát sáng nhấc chân dài với khí thế mạnh mẽ đang tiến lại.

Trần Tuấn Anh lập tức bị nghiên nát, ta nâng mặt vui vẻ nói: ‘Úi chà, đại ca! Lúc nào anh cũng bận rộn nhỉ”

Chu Hoàng Anh phớt lờ cậu ta, đi thẳng đến chỗ Lâm Ngọc Linh. Dù đã đứng ngoài quan sát rất lâu, thế nhưng anh vẫn nghiêm nghị hỏi: “Sao em lại thành ra thế này?”

Lâm Ngọc Linh nhanh chóng đưa tay che mặt xấu hổ, tay còn lại chỉ về hướng của Trần Tuấn Anh: “Anh đi mà hỏi cấp dưới của anh ấy”

“Không, không phải em làm!” Trần Tuấn Anh vội giơ tay đầu hàng, Chu Hoàng Anh đưa mắt nhìn về tay trái của cậu ta.

Chết tiệt, tay cậu ta vẫn đang siết bộ bài!

Trần Tuấn Anh vội ném đi, cười gượng: “Đại ca, em đã rất nhẹ tay, vô cùng nhẹ tay luôn rồi. Chỉ là kỹ thuật đánh bài của chị dâu thật sự quá nát. Không thì anh xem tiếp đi, em nhường chị dâu thêm chút nữa nhé?”

Mặt Chu Hoàng Anh lại vô cùng bình tĩnh, anh đặt ngón tay thon dài của mình xuống nhặt lá bài trên bàn, mắt tối lại: “Muốn chơi không?”

Trần Tuấn Anh bất giác gật đầu một cái, tiếp đó lại lắc đầu như trống bỏi.

Chu Hoàng Anh cười giễu: “Muốn chơi với tôi một ván không?”

*Không ạ! Không ạ! Em nào dám để anh thua em, Thủ trưởng à!” Trần Tuấn Anh vội khoát tay.

Dù từ đó tới giờ cậu ta chưa từng chơi bài với Chu Hoàng Anh, nhưng trình độ chơi bài của cậu ta đã đạt đến mức khó có ai sánh băng, nhỡ đâu không cẩn thận thẳng Chu.

Hoàng Anh, vậy cậu ta có lấy cả cái mạng nhỏ ế lòi này ra cũng không đủ để đền nữa kìa.

“Tự tin vậy sao?” Chu Hoàng Anh bình tĩnh cười. Anh lần nữa gom bài lại, “Xoạt xoạt xoạt”

mấy tiếng, mấy lá bài ngoan ngoãn bay nhảy dưới tay anh.

Vừa nhìn đã biết kinh nghiệm đây mình.

Lâm Ngọc Linh nhìn mà trợn mắt há mồm, trai đẹp bên cạnh, chỉ nhìn anh xào bài cũng thấy vui mắt nha!

Nhưng đã chịu đủ giày vò dưới tay Trần Tuấn Anh, Lâm Ngọc Linh cũng chẳng tin Chu Hoàng Anh có thể thẳng. Cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Hay là bỏ đi, Trần Tuấn Anh lợi hại thật đó, anh không phải đối thủ của cậu ta đâu.”

Chu Hoàng Anh nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói: “Vậy cũng phải chờ cậu ta thăng rồi mới tính”

Anh nhìn thoáng qua Trần Tuấn Anh đã sợ co vòi, lạnh lùng nói: “Là đàn ông thì tới đây xem”

Trần Tuấn Anh căn chặt môi, nhích nhích về phía bàn.

Được rồi!

Dù sao sớm muộn gì cũng chết!

Cùng lắm thì tí nữa nhường Thủ trưởng một chút vậy.

Cậu ta đã thầm quyết định vậy, nhưng Chu Hoàng Anh lại đột ngột nói: “Cậu rút hai lá trước. Tôi muốn cậu dùng hết sức đánh, chốc nữa nếu tôi phát hiện cậu dám nhường thì cậu chạy bộ mang vật nặng hai nghìn km cho tôi, rõ chứ?”

Trần Tuấn Anh lập tức trợn mắt há mồm đứng lên!

Không ngờ chẳng những ý định nhường của mình đã thất bại, đã thế lại còn bị Chu Hoàng Anh nhường cho hai lá.

Chạy bộ mang vật nặng hai nghìn km…

Mẹ nó, ngài Thủ trưởng đang đùa hả!

Trần Tuấn Anh đưa tay đỡ trán, đỡ trái tim đau đớn xin lỗi: “Xin lỗi ngài, Thủ trưởng. Em sẽ làm thế”

Chu Hoàng Anh nhướng mày kiếm, ra lệnh: “Bắt đầu đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi