ÔNG XÃ LÀ NGƯỜI MẠNH NHẤT THẾ GIỚI

Chương 94: Đối xử với con gái thì phải dịu dàng một chút

Cô ấy có hơi vui mừng, thở hồng hộc nói: “Thủ trưởng, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi, bữa tiệc đã sắp bắt đầu, ông cụ đang gọi cậu qua đó ạ”

Chu Hoàng Anh gật đầu: “Tôi biết rồi”

Nói xong thì cô hầu nhỏ biết điều liền rời đi. Trước khi đi thì trên mặt cô ấy còn mang theo vẻ ghét bỏ mà liếc nhìn Trần Tuấn Anh.

Bởi vì trên mặt anh ta bị dán đầy giấy note nên trong phút chốc, cô hầu nhỏ chẳng hề nhận ra anh ta là Trần Tuấn Anh.

Ánh mắt đó dường như đang nói, cái đồ trần truồng dán đầy giấy note, thật biến thái hu hu hut “Khốn nạn! Còn nhìn nữa sẽ móc mắt cô ra” Đến khi Trần Tuấn Anh lớn giọng hét một tiếng thì người hầu nhỏ kia mới biết rõ thân phận của anh ta, bỗng vô cùng hoảng sợ mà vội vàng rời đi”

“Nhân viên cảnh vệ, đối xử với con gái thì phải dịu dàng một chút” Lâm Ngọc Linh đen mặt nhắc nhở, trước nay cô rất bảo vệ các em gái mềm yếu dễ thương.

Mẹ nó, để cả người dán đầy giấy note đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ còn phải đi chăm sóc người khác?

Sao không có ai thử dịu dàng với cậu ta hết vậy?

Trần Tuấn Anh giống như hòn vọng phu, hô lên một tiếng như bị ma quỷ quấn thân: “Cụ nội nó?

Chu Hoàng Anh bình tĩnh đứng dậy từ sô pha, cánh tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của người phụ nữ bên cạnh, tán đồng nói: “Ừm, nói có lý, đối xử với con gái thì nên dịu dàng một chút, nhớ kỹ trong đầu của cậu, cần phải thay đổi đấy”

Trần Tuấn Anh: “..” Người đàn ông trước mặt thật sự là Thủ trưởng của cậu ta à?

Lẽ nào anh đã quên mất lúc huấn luyện quân sự anh đã xem mấy cô gái như là con lừa mà sai bảo à?

Cậu ta thay đối cái mông ấy! Xét cho cùng thì trong cả quân khu này, người đối xử dịu dàng với phụ nữ nhất chính là cậu ta! Là cậu ta! Chính là cậu ta, là bạn nhỏ Tuấn Anh của chúng ta đó có được hay không hả?

Nhưng bất lực thay, cậu ta chỉ có thể oán giận trong lòng một hồi. Chu Hoàng Anh đã đưa Lâm Ngọc Linh đi ra ngoài, bàn tay lớn của anh che chở phía sau lưng của Lâm Ngọc Linh, động tác ẩn chứa sự cẩn thận cực kỳ.

Lâm Ngọc Linh có thể không cảm nhận được.

Nhưng Trần Tuấn Anh lại hoàn toàn nhìn hết vào trong mắt.

“Hừ” Đống “thức ăn” này khiến cho mắt của anh ta mù luôn rồi.

Người cũng bị đâm đến mù mắt nặng còn có Tạ Miên đang ẩn nấp trong góc.

Cô ta đã ở nơi này nhìn rất lâu rồi.

Lúc trước sau khi chào hỏi với Chu Hoàng Anh rồi bị vội vàng cho qua thì trong lòng của Tạ Miên càng trở nên bất bình. Là một cô chủ nhà giàu giống như cô ta, từ nhỏ đã được mọi người chăm chú theo đuổi tâng bốc, có bao giờ nhận được dạng đối xử như vậy đâu.

Vả lại cô ta nghĩ không ra, rốt cuộc cô ta thua kém ả kia ở chỗ nào mà tại sao luôn không nhận được xử đối đãi xem trọng của Chu Hoàng Anh như vậy?

Do vậy, cô ta liền chủ động đưa ra dự tính muốn tìm Chu Hoàng Anh nói chuyện với ông cụ Thanh và Lý Diễm Ninh. Hai người kia đương nhiên rất vui mừng, không có bất kỳ trở ngại mà nhận được sự đồng ý.

Không ngờ rằng, khi cô ta đến nơi này, còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Chu Hoàng Anh đang đánh bài cùng với Trần Tuấn Anh, mà người phụ nữ ngồi vô cùng gần bên cạnh anh chính là người phụ nữ đã xảy ra mâu thuẫn với cô ta tại cửa hàng quần áo Trì Linh vào ngày hôm nay, Lâm Ngọc Linh sao?

‘Vậy mà Chu Hoàng Anh lại từ bỏ cơ hội giao tiếp tốt như vậy ở ngoài kia để mà đến đây đánh bài cùng hai người bọn họ?

Vả lại nhìn không khí giữa bọn họ còn hòa thuận vô cùng…

“Quào quáo quao, lại thắng rồi, Hoàng Anh anh quả thực chính là thần bài! Trần Tuấn Anh, bây giờ cậu không chịu được thì nhận thua đi, cậu nhìn xem trên mặt cậu còn chỗ nào để dán giấy nữa đâu?”

Ngay lúc đó, trong lòng của Tạ Miên đang tràn đầy sự kinh ngạc thì tiếng cười vui vẻ của Lâm Ngọc Linh vang lên. Trên mặt của cô cũng dán đầy giấy note, nhìn về phía Trần Tuấn Anh so với mình còn thảm hơn, vậy mà còn cười trên nỗi đau của người khác.

Trần Tuấn Anh tức đến mức trong chớp mắt đã cởi tung áo mình ra: “Đương nhiên là chơi nữa! Tới đây, dán trên người của em này, em không tin đến một ván em cũng không thẳng được!”

Cảm xúc của Lâm Ngọc Linh hoàn toàn được cháy lên, cô ha ha cười lớn: “Được được, cậu phải cẩn thận đó, cẩn thận không chút nữa đến quần xì cũng phải cởi luôn!”

Tư thế tùy ý, lời nói dơ bẩn.

Đây… Đây hoàn toàn không phải hành động của một đứa con gái nhà khuê các nên làm!

Nhất định là Chu Hoàng Anh không thể thích loại con gái như vậy?

Lúc Tạ Miên đang đợi thấy cảnh tượng hình tượng của Lâm Ngọc Linh sẽ giảm bớt ở trong mắt Chu Hoàng Anh, thậm chí là trở nên chán ghét, thì lại nhìn thấy ánh mắt Chu Hoàng Anh nhìn Lâm Ngọc Linh vô cùng sâu sắc, lòng bàn tay anh vô thức xoa đầu cô, khóe miệng lướt qua một nụ cười cưng chiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi