ÔNG XÃ LÀ TRUNG KHUYỂN

Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

Trước tiên Miêu Miêu vui mừng, rồi sau đó vô cùng lo lắng.

"Anh! Sao anh lại tới! Bị bắt được thì sao bây giờ?" Vội vàng nhìn ngó xung quanh, rất sợ hãi.

Trịnh Thâm tươi cười, nương theo đi cô vào trong một góc.

"Anh, cẩn thận một chút, đừng đến nữa!" Trừng anh, con mắt trợn tròn, vừa tức giận vừa lo lắng.

Trịnh Thâm cười khẽ, nhẹ nhàng sờ đầu cô, cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ không bị bắt đâu."

Nói xong, bàn tay đưa ra sau lưng, lôi một bọc giấy dầu gói đồ gì đó ra.

"Bảo bối ngoan của anh đói đến gầy sọp rồi, anh rán thịt bò khô cho em, còn nóng đấy, mau ăn đi."

Lúc này Miêu Miêu mới chú ý tới bên hông anh có một cái bọc nhỏ màu xanh, không hề nổi bật.

Tất cả lo lắng đều bị cảm động lấp đầy, nhào qua, ôm lấy anh: "Anh!"

Cô gái mình yêu chủ động ôm ấp, dĩ nhiên phải ôm lại, còn thuận tiện ‘chụt’ một cái!

"Miêu Miêu, ngày mai ăn gì, anh mang đến cho em." Ôm bảo bối trong lòng thật ngây ngất.

Miêu Miêu trừng anh: "Anh còn tới nữa à?!"

"Em yên tâm, người có thể bắt được anh còn chưa ra đời đâu!"

Hai đấm nện vào ngực Trịnh Thâm: "Đừng đến, không an toàn đâu, em còn mười ngày nữa là được về nhà."

"Mười ngày... Một ngày anh không thấy em thì không thể ngủ được, chứ đừng nói là mười ngày."

"Anh!"

"Miêu Miêu em yên tâm, anh sẽ không bị bắt đâu!"

Miêu Miêu vẫn còn lo lắng, Trịnh Thâm an ủi cô: "Anh sẽ cẩn thận một chút."

"Không được không được, anh đừng tới, lỡ như bị bắt được thì sao? Huấn luyện viên Diệp nói, nếu anh trở lại sẽ không tha cho anh, hơn nữa anh ta còn biết anh." Vẻ mặt thành thật, nhìn ra được là đã tin lời của huấn luyện viên Diệp.

"Huấn luyện viên Diệp? Diệp Gia Thịnh?" Họ Diệp thì anh chỉ biết có tên đó.

"Đúng vậy."

"Lạy hồn, tại sao lại là anh ta?!"

"Rất hung dữ, đừng nên chọc vào anh ta."

Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Không sao, người quen, sẽ không bắt anh đâu, đừng sợ."

Miêu Miêu nháy mắt: "Thật sao?"

"Đúng!" Dùng sức gật đầu, tiếp đó lại nói: "Anh không gặp được em thì sẽ sống không nổi, quá nhớ em, mỗi ngày anh đều nhớ, em nhất định phải đến gặp anh đó."

Miêu Miêu bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu, hai người lại nói thêm vài câu, lúc này mới tách ra.

Cô cầm ăn tại chỗ chứ không trở về ký túc xá, Trịnh Thâm đưa, không nỡ chia cho người khác.

Đứng ăn ở dưới bóng cây, bên cạnh có một bóng dáng cao lớn bao lấy mình, hơi ngẩng đầu.

Diệp Gia Thịnh đen mặt lại, chăm chú nhìn thịt khô trên tay Miêu Miêu.

Lại bị Trịnh Thâm trà trộn vào!

Mặt đen thành than, hận không thể diệt Trịnh Thâm, anh ta quản lý căn cứ, cứ bị người ta, hết lần này tới lần khác dễ dàng xâm nhập vào như vậy sao?!

Hàm răng cắn chặt, hai mắt trợn to, dáng vẻ giận dữ.

Miêu Miêu theo bản năng hỏi: "Ăn không?"

Đưa miếng thịt ra, rồi sau đó mới sửng sốt.

Diệp Gia Thịnh: "..."

Sau khi trở lại phòng làm việc Diệp Gia Thịnh gọi vài người lính tới, rỉ tai mấy câu.

"Đi đi."

"Dạ!"

Chờ cửa khép lại, ngồi xuống, đầu dựa vào ghế, tức đủ rồi, lại nhớ đến dáng vẻ ngây ngô mời anh ta ăn của cô gái nhỏ, nhịn không được bật cười.

...

Nghỉ ngơi một ngày, rồi sau đó tiếp tục bắt đầu huấn luyện, mặt trời quá chói chang, ở căn cứ huấn luyện cả ngày lẫn đêm, phơi dưới trời nắng 180 độ.

Xịt khoáng Trịnh Thâm đưa, mồ hôi ướt đẫm.

"Tập rất giỏi! Hôm nay tập tốt lắm, ngày mai chúng ta đi bắn bia!"

"A!" Một số nam sinh theo bản năng kêu lên, nữ sinh không kích động như vậy, chẳng qua chỉ cần không huấn luyện, làm gì cũng được.

Cứ như vậy, huấn luyện càng lúc càng nghiêm túc.

Qua năm giờ chiều thì kết thúc, Miêu Miêu ăn cơm, chạy thẳng đến chỗ không người ở phía sau.

"Miêu Miêu!" Trịnh Thâm mặc quân phục xanh biếc, từ trên tường nhảy xuống.

"Anh!"

"Anh sắp chết rồi này!"

Gương mặt Miêu Miêu lo lắng không hề giảm: "Anh đừng đến nữa, em sợ anh bị phát hiện."

"Thật sự không sao đâu, em đừng lo lắng cho anh, mỗi ngày được gặp em là anh đã thỏa mãn rồi, cho em..."

Diệp Gia Thịnh dẫn theo hai người, chạy thẳng tới phía sau.

Vậy mà lúc đến, chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ đứng đó gom đồ phơi.

Nghi ngờ nhìn anh ta: "Sao thế ạ?"

Cau mày, nhìn khắp nơi một chút, thật lâu mới nói một câu: "Không có gì..."

Lại chạy rồi?

Chờ Diệp Gia Thịnh đi, Miêu Miêu thở thật dài một hơi.

Nếu anh ta đến gần hơn, chắc chắn sẽ phát hiện chậu sau lưng còn có thức ăn, ánh mắt lo lắng nhìn hướng Trịnh Thâm rời đi, thật may là anh cảnh giác.

Lần nữa Trịnh Thâm nhảy ra từ góc xó quen thuộc, lộ một nụ cười giễu cợt, muốn bắt ông? Năm đó tranh giành thức ăn trong miệng sói, người bắt được ông còn chưa ra đời đâu!

Liên tiếp ba ngày, Trịnh Thâm và Diệp Gia Thịnh đánh du kích, Miêu Miêu lo lắng đề phòng, vốn không muốn đi gặp Trịnh Thâm, chỉ sợ anh lại đến.

Nhưng mỗi ngày bị anh nài nỉ, mềm lòng rồi.

Diệp Gia Thịnh bùng nổ, mỗi lần anh đều có thể tránh được máy giám sát của căn cứ, thật đáng sợ!

"Huấn... Huấn luyện viên Diệp."

"Gì? Nói!"

"Dường như chúng tôi đã tìm được chỗ anh ta xâm nhập vào..."

Diệp Gia Thịnh sửng sốt, đứng lên: "Đi!"

...

Bên cạnh kho hàng.

Diệp Gia Thịnh trầm mặt, mấy người lính nhìn hai cái hố trên tường, trợn to hai mắt.

Người này là trâu bò à?! Trên tường mà cũng đá ra cái hố cho được!

"Cậu, thử xem!" Tùy tiện chỉ một binh, bảo cậu ta thử nhảy ra ngoài.

Đối phương nghe lời lui về phía sau hai bước, chạy tới, nhảy lên, cước thứ nhất cũng chỉ đá được một nửa độ cao của đối phương, quả nhiên, rơi xuống.

"Người này... Quá trâu rồi?" Người lính rơi xuống kia mang theo vẻ mặt khiếp sợ, chân cậu ta có thể coi như dài rồi, muốn thử một chút, mới biết đối phương nhảy cao thế nào.

Diệp Gia Thịnh bắt đầu sờ cái hố kia, thật sự chỉ dùng chân đá ra, mỗi một chân của người đó đều đá vào cùng một vị trí, quả thật rất thần kỳ.

"Huấn luyện viên Diệp, người này... Đã trải qua huấn luyện đặc biệt sao?"

Mặt Diệp Gia Thịnh đen như than: "Không phải... Đây là tên dã phỉ trời sinh đất dưỡng!"

...

"Thâm ca!" Lâm Phóng vừa thấy anh đã vui mừng nhào tới.

"Ông kêu tôi đến có chuyện gì?" Trịnh Thâm ở nhà nướng cánh gà cho Miêu Miêu, bị Lâm Phóng call liên hoàn.

"Chuyện tốt! Chuyện tốt thật đó!" Vẻ mặt Lâm Phóng vui sướng, dùng huơ tay múa chân để hình dung cũng không quá đáng.

"Thành Bắc xuất hiện một đội địa chất, không phải sinh viên bình thường đâu, hình như rất có thâm niên, tôi nhìn thấy một ông già râu tóc đã bạc, chụp hình tra xét, là một chuyên gia!"

Thủ tục đã xong, mảnh đất này xem như của Trịnh Thâm, lúc này thành Bắc thật sự có động tác, Trịnh Thâm giàu to rồi.

"Thâm ca..."

"Hả?"

"Lúc anh ở thành phố W đã nói muốn đầu cơ đất, có phải đã xem trọng chỗ đó rồi không?"

Trịnh Thâm rút một điếu thuốc để áp chế sự vui mừng trong lòng, nghe câu hỏi này của Lâm Phóng, lập tức trả lời ông ta: "Đương nhiên, không có mục tiêu sao tôi dám xây dựng gì chứ?"

Lâm Phóng: "..." Thâm ca quả nhiên là Thâm ca!

"Đừng vui mừng quá sớm, bây giờ đội địa chất này tới đây cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu phát hiện có di chỉ gì dưới thành Bắc, mảnh đất sẽ bị đóng băng ngay."

"A?" Lâm Phóng lập bị hù dọa đến đần mặt.

"Nhưng khả năng cũng thấp, ông phải chú ý xem gần đây có đội khảo cổ nào đi vào không."

"À... Được."

Sau khi tạm biệt Lâm Phóng, tiếp tục trở về nướng cánh gà, Miêu Miêu huấn luyện quân sự chưa đến mấy ngày, rốt cuộc tâm can của anh sắp trở về rồi!

Bọc lấy cánh gà rồi đi tới chỗ quen thuộc, dậm châm, leo tường.

"Trịnh Thâm."

Trịnh Thâm cúi đầu, Diệp Gia Thịnh chắp tay sau lưng đứng phía dưới, đen mặt nhìn anh.

"Ơ, đây không phải là cảnh sát Diệp sao? Sao anh lại ở đây?" Trịnh Thâm cười ngây ngô.

"Chính tôi mới phải hỏi cậu tại sao lại ở đây đấy?"

"Tôi đi dạo."

"Cậu dạo đến trên tường luôn à?" Mặt đen như mực.

"Vì thấy ở đây có bức tường, nhảy lên xem một chút bên trong đang làm gì thôi?" Gãi đầu, dứt khoát đứng trên tường.

Diệp Gia Thịnh nhìn anh vững vàng ngồi xổm ở đó, chân không run, cẳng không lắc.

"Cậu biết hậu quả của việc trèo qua tường quân đội không?"

Trịnh Thâm kinh hãi: "Đây là tường quân đội? Cảnh sát Diệp không phải cảnh sát vũ trang sao? Sao anh lại ở đây?"

Diệp Gia Thịnh: "..."

...

Đến giờ rồi mà còn chưa tới, Miêu Miêu hơi lo lắng cho Trịnh Thâm, gấp gáp nhìn khắp nơi, lúc này đang ở ven rừng, lần trước Trịnh Thâm bảo cô trở lại đây.

Thời gian trôi dần, Trịnh Thâm vẫn chưa tới, Miêu Miêu ngồi xổm xuống đất, cúi thấp đầu.

Cô sai rồi, cô không nên chiều theo Trịnh Thâm!

Nước mắt ướt nhòe, chỉ sợ anh bị bắt, rồi bây giờ đang bị giam giữ.

Nước mắt mới vừa chảy ra, trước mặt bỗng xuất hiện một túi giấy dầu quen thuộc, Miêu Miêu vui mừng ngẩng đầu, vẻ mặt cứng lại.

"Huấn... Huấn luyện viên Diệp."

Cảnh này thật quen thuộc, ban đầu anh ta gõ cửa nhà họ Trịnh, lúc cô gái này ra mở cửa còn rất vui mừng, mắt nai con tràn ngập vẻ rạng rỡ, đợi đến khi thấy rõ người tới, thất vọng, lo lắng, không cần phải nói.

"Huấn luyện viên Diệp, anh của em... Anh ấy..."

Diệp Gia Thịnh tìm trong túi xách thật lâu cũng không thấy giấy, lại thấy tầng ngoài cùng của túi giấy dầu có xếp sẵn vài tờ khăn giấy, Trịnh Thâm này thật tỉ mỉ.

Vội vàng rút ra, đưa cho Miêu Miêu.

"Cậu ta không sao, trước tiên em nên lau nước mắt đi."

Miêu Miêu nhận lấy: "Cảm ơn, anh ấy đâu rồi?"

Diệp Gia Thịnh đột nhiên có chút hâm mộ Trịnh Thâm, được người ta quan tâm như vậy.

"Cậu ta về rồi, nói chờ em được nghỉ sẽ tới đón em, em ăn trước đi."

Miêu Miêu nhận lấy túi giấy dầu, không ăn, nhìn Diệp Gia Thịnh: "Huấn luyện viên Diệp, thầy không trách anh ấy ạ?"

Diệp Gia Thịnh cũng không thể nói mình bị người ta uy hiếp được? Chỉ có thể nói dối: "Tôi có quen cậu ta, nên sẽ không bắt cậu ấy."

Miêu Miêu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Thâm cũng đã nói như vậy, xem ra là sự thật.

Thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại có tâm trạng khác.

Mở túi giấy dầu ra, lấy một cái đưa cho Diệp Gia Thịnh: "Huấn luyện viên Diệp, ăn không?"

Trên mặt cô bé còn vươn nước mắt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, theo bản năng nhận lấy, không trách được Trịnh Thâm tình nguyện leo tường cũng muốn mỗi ngày vào đây, nếu đây là em của anh ta, anh ta sẽ ở căn cứ luôn.

Vừa ăn vừa nghĩ, tay nghề của Trịnh Thâm không xoàng, quay đầu nhìn về phía cô bé bên cạnh, cô đang gặm rất nghiêm túc, khóe môi dính dầu.

"Miêu Miêu."

"Hả?"

Chỉ vào miệng: "Dầu."

Mặt đối phương mặt đỏ lên, vội vàng lau sạch sẽ, khóe môi Diệp Gia Thịnh hơi nhếch lên.

Về phần tại sao cánh gà do Diệp Gia Thịnh mang tới, vậy thì phải quay ngược thời gian trở về lúc nãy.

"Có phải cậu muốn Miêu Miêu bị đuổi về trường không?" Diệp Gia Thịnh nói xong, rõ ràng nhận ra cảm xúc của người trước mặt lập tức thay đổi.

Ánh mắt lạnh xuống, dáng điệu khờ khạo cũng biến mất: "Đừng động đến Miêu Miêu của tôi."

"Không có lần sau, nếu cậu quay lại, tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ vậy đâu."

Thái độ của Trịnh Thâm biến đổi: "Cảm ơn cảnh sát Diệp, anh thật sự là người tốt."

Diệp Gia Thịnh nhướng mày, cảm thấy anh sẽ không khen người khác dễ như vậy.

"Giúp tôi mang cánh gà cho Miêu Miêu nha ~ "

Diệp Gia Thịnh: "..."

Kể từ khi bị Diệp Gia Thịnh bắt được, Trịnh Thâm không dám đến nữa, anh ở bên ngoài sống một ngày bằng một năm, Miêu Miêu ở căn cứ sống một ngày bằng một năm.

Buổi tối trước ngày huấn luyện quân sự kết thúc, Miêu Miêu hào hứng thu dọn đồ đạc.

"A!" Trình Khả Tâm thét một tiếng chói tai, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ấy.

"Vòng tay của tớ bị trộm rồi!" Trình Khả Tâm sắp khóc, mọi người vội vàng tiến lên.

"Sao bị trộm được? Có phải cậu không tìm được hay không?"

Lắc đầu: "Không phải, vòng tay kia của tớ rất đắt, tớ sợ mất, nên giấu ở trong túi này nè."

"Đồng hồ của tôi cũng không thấy luôn." Đới Giai Tú lên tiếng, cho đến bây giờ cô ta không nói với các cô câu nào, hiếm khi lên tiếng.

"Các cậu tìm thử xem, có thể bị rớt vào góc nào không?" Miêu Miêu nói xong, chỉ nghe thấy Đới Giai Tú hừ một tiếng.

"Nhất định trong đây có kẻ trộm, thấy đã sắp được nghỉ, nên mới trộm đồ!"

"Cô muốn nói ai?! Trong ký túc của chúng ta ai cũng trong sạch, đứng có nói mò!"

Đới Giai Tú trợn mắt: "Có phải không lục soát là biết ngay thôi! Đồng hồ của tôi mua hơn một vạn, nhất định có kẻ lấy trộm!"

Không biết tại sao, Miêu Miêu nhìn nét mặt của cô ta đã cảm thấy có chút không đúng, xông tới chỗ cô sao?

Quả nhiên, Đới Giai Tú kéo chăn Miêu Miêu ra, vòng ngọc và đồng hồ đeo tay lập tức rơi xuống.

Vòng ngọc rớt xuống đất, bể nát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi