ÔNG XÃ NHÀ GIÀU LUÔN TỰ ĂN DẤM CỦA MÌNH



...
Tô Ý Nhiên phát hiện, mình sai rồi, cậu làm sai một chuyện, không nên cố ý nói như vậy...!
Kết quả là, cậu bị anh Đình lệch dây thần kinh đè lên giường hôn nửa ngày, miệng cũng bị hôn sưng lên.

Tô Ý Nhiên khóc không ra nước mắt, đưa tay đẩy Cố Uyên Đình, quay đầu không muốn hắn hôn nữa, kết quả lại bị anh Đình quấn lấy hôn.

Cậu muốn kháng nghị, thế nhưng bị lấp miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "A a", còn kèm theo tiếng nước khiến người thẹn thùng.

Cố Uyên Đình kìm nén một mạch, ghen tuông quá độ mà ấn Nhiên Nhiên lại hôn một trận mãnh liệt, không cho cậu trốn, không cho cậu tránh, nhất định muốn hôn nhiều hơn nguyên chủ, phải hôn tốt.

Hắn hôn Nhiên Nhiên hồi lâu, tạm thời kết thúc, nhìn Nhiên Nhiên dưới thân bị hắn hôn hồng hồng mềm nhũn, thấy lúc này mình giỏi hơn nguyên chủ nhiều, vì vậy lại hỏi một lần: "Nhiên Nhiên, thế nào? Thoải mái không? So với trước đây được không?"
Tô Ý Nhiên toàn thân như nhũn ra, nghe hắn nói, sợ hắn lại chập dây thần kinh, nhanh chóng gật đầu: "Cực kỳ tốt cực kỳ tốt, tốt hơn trước đây, thật đó, thật đó."
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình cảm thấy Nhiên Nhiên đang qua loa hắn, nhóc lừa đảo.

Hắn tổng kết lại, cảm thấy vừa nãy mình hôn quá lộn xộn, không có kết cấu, vì vậy nói: "Vẫn chưa đủ, luyện tập một chút."
Cố Uyên Đình dùng thái độ nghiêm túc học tập, lại cúi đầu hôn Tô Ý Nhiên, lúc này lại chậm rãi mút hôn.

Tô Ý Nhiên: "..."

Tô Ý Nhiên lần này biết cái gì là lấy đá đập chân mình...!
Cố Uyên Đình thưởng thức đôi môi mềm mại của Nhiên Nhiên, đổi đủ kiểu hôn.

Tô Ý Nhiên: "..." Cậu sắp bị anh Đình hôn đến độ đầu óc thành hồ dán.

Cố Uyên Đình dùng một kiểu hôn mãi, lại hỏi Tô Ý Nhiên một câu: "Hôn như vậy thế nào? Thích không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên: "Thích, thích a a a..."
Một cách khác, Cố Uyên Đình lại hỏi Tô Ý Nhiên một câu: "Hôn như này thì sao? Thoải mái không?"
Tô Ý Nhiên: "...!A a thoải mái..."
...!
Tô Ý Nhiên thật sự không chịu được, cậu đẫm nước mắt: "Không muốn...!Không muốn...!Được rồi được rồi, anh tiến bộ rồi, thật đó, tiến bộ nhiều hơn trước đây, tiến bộ gấp trăm lần."
Cố Uyên Đình nghe Tô Ý Nhiên nói như vậy, lòng mới xem như là thư thái một chút, nhưng vẫn canh cánh trong lòng, khăng khăng mà nghiêm túc hôn Nhiên Nhiên một lần: "Hôm nay tạm thời tới đây thôi, sau này phải luyện tập nhiều hơn."
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình hơi hài lòng thành tích hôm nay, rốt cục buông Tô Ý Nhiên ra, tự bố trí bài tập cho mình trong lòng, mỗi ngày đều phải hôn Nhiên Nhiên nhiều lần, luyện tập nhiều, hoàn thành bài tập mới được, hơn nữa còn phải học bù và thi cử.

Tô Ý Nhiên nhìn biểu tình của anh Đình, lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt, cậu cẩn thận hỏi: "...!Anh Đình, anh đang nghĩ gì thế?"
Cố Uyên Đình cảm thấy phải trưng cầu ý kiến của Nhiên Nhiên, hắn nói kế hoạch của mình ra: "...!Cho nên sau này mỗi ngày chúng ta phải làm bài tập như vậy mấy lần, luyện tập nhiều, sớm muộn cũng có thể vượt qua nguyên...!trình độ cũ rất nhiều lần."
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình đang vẻ mặt nghiêm túc: "...???" Không phải, cái gì mà làm...!Bài tập? Anh Đình, anh có bệnh gì hả?
"..." Tô Ý Nhiên cạn lời: "Không được, em phản đối."
Cố Uyên Đình dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, lại sờ đôi môi cậu: "Bé ngoan, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên: "..." Vẫn là ngủ, ngủ đi.

Sáng hôm sau, Cố Uyên Đình tỉnh dậy trước.

Hắn nhìn Nhiên Nhiên còn đang ngủ trong lòng, nhìn chăm chú đôi môi hồng hồng, nhìn tận mấy phút, lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường ra, mở Baidu tìm, do dự vài giây, quyết định gõ vài chữ: "Nâng cao kỹ thuật hôn".

...!
Lúc Tô Ý Nhiên tỉnh dậy, phát hiện anh Đình cầm điện thoại di động ngồi tựa ở đầu giường, đang khẽ cau mày đọc gì đó, biểu tình rất nghiêm túc.

Tô Ý Nhiên ngủ một giấc, đã quên mất chuyện tối ngày hôm qua, cậu tò mò hỏi: "Anh Đình, anh đang đọc gì thế?"
Cố Uyên Đình cứng đờ, mới phát hiện mình quá tập trung, không phát hiện Nhiên Nhiên trong chăn đã tỉnh.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn nhanh chóng thoát trình duyệt, bình tĩnh để di động sang bên, tỉnh táo nói: "Đang xem một loại nghiên cứu học thuật."
Mới sáng sớm đã làm nghiên cứu học thuật? Tô Ý Nhiên mới tỉnh dậy đầu óc vẫn mơ màng, cảm thấy lòng đầy tôn kính: "Chăm chỉ ghê ha."
Cố Uyên Đình nghiêm túc gật đầu: "Nhất định phải cố gắng."
Có thể là có liên quan đến công ty, Tô Ý Nhiên không để ý, rời giường rửa mặt.

Lúc ăn sáng Cố Uyên Đình và mẹ Tô làm bữa sáng, Cố Uyên Đình kéo ghế cho Tô Ý Nhiên, cho cậu ngồi trước bàn ăn, lại rót cốc sữa bò cho cậu.


Ba Tô mẹ Tô mắt thấy điệu bộ này chỉ thiếu không đút Tô Ý Nhiên ăn từng miếng từng miếng, lòng cảm thấy yên tâm, lại cảm thấy chua răng.

Người trẻ tuổi ấy mà.

Ba Tô mẹ Tô liếc mắt nhìn nhau, gắp một đũa đồ ăn cho đối phương, rất không chịu thua kém.

Ăn sáng xong, Tô Ý Nhiên nghĩ ba mẹ thật vất vả mới đến đây một chuyến, hắn cũng định chiêu đãi hai người họ: "Ba mẹ, con làm đồ ngọt cho ba mẹ ăn thử nhé?"
Mẹ Tô vốn muốn cùng Cố Uyên Đình đi ra ngoài mua thức ăn, nghe thế, hứng thú: "Được đó, mẹ cũng theo con học." Bà biết con nhà mình làm đồ ngọt rất ngon, còn mở tiệm ở thành phố lớn, thế nhưng chưa được ăn mấy lần, cũng không có cơ hội học làm.

Bà vội vã gọi ba Tô, "Ba nó, anh đi mua thức ăn với Đình Đình đi, chờ chút em viết thực đơn cho hai người."
Tô Ý Nhiên ở nhà dạy mẹ Tô làm bánh ngọt, Cố Uyên Đình cầm thực đơn mẹ Tô viết, cùng ba Tô ra ngoài đến siêu thị lớn gần nhà mua thức ăn.

Siêu thị gần nhà, họ lái xe rất nhanh là đến, siêu thị này lớn hơn siêu thị ở nhà cũ nhiều, chợ thực phẩm cũng ở tầng trên của siêu thị.

Cố Uyên Đình đưa ba Tô đi dạo một vòng, ba Tô nhìn giá thức ăn, nhíu mày: "Đồ ăn này quá mắc, gấp mấy lần thực phẩm ba mua trên trấn."
Cố Uyên Đình cười: "Dù sao có quầy hàng và vận tải, đắt một chút cũng bình thường."
Ba Tô suy nghĩ, gật đầu: "Cũng đúng." Ông vỗ vai Cố Uyên Đình, "Các con có thể đứng chân trong thành phố, còn sống tốt như vậy, ba mẹ cũng yên tâm."
Hai người trò chuyện một ít việc nhà, mua xong đồ ăn.

Lúc gần đi, Cố Uyên Đình đứng bất động trước khu hoa quả.

Ba Tô nghi hoặc nhìn Cố Uyên Đình: "Đình Đình, con muốn mua hoa quả hả?" Ông thấy trong tủ lạnh còn rất nhiều hoa quả mà nhỉ.

Cố Uyên Đình đứng vài giây, cuối cùng mới gật đầu: "Muốn mua."
Tô Ý Nhiên ở nhà đã dạy mẹ Tô làm hai loại bánh ngọt, hai người mới để bánh ngọt ra đĩa, lấy ra phòng khách đã thấy Cố Uyên Đình và ba Tô quay lại.

Mẹ Tô cười nói: "Hai người đã về rồi, mau tới đây nếm thử đồ ngọt mẹ và con trai làm, lần đầu tiên làm, không biết có ngon không."
Cố Uyên Đình cầm đồ đặt vào bếp, nếm thử một miếng, sau đó giơ ngón tay cái lên với mẹ Tô: "Ăn ngon lắm, mẹ, mẹ thật là lợi hại."
Tô Ý Nhiên đứng cạnh cười nói: "Con đã nói là ăn ngon mà, mẹ còn không tin."
Mẹ Tô đắc ý: "Các con ăn đi, mẹ đi nấu cơm."
Hôm nay mẹ Tô làm bếp trưởng, Cố Uyên Đình giúp mẹ Tô nấu cơm, còn học nấu mấy món ăn.

Ăn cơm trưa rửa bát xong, người một nhà ngồi nói chuyện, đi nghỉ trưa.

Ba Tô mẹ Tô đã về phòng ngủ, Tô Ý Nhiên lướt qua khay trà trong phòng khách, nhìn thấy đĩa anh đào trên bàn, hỏi Cố Uyên Đình: "Anh mua anh đào về ạ?" Cậu nhớ trong tủ lạnh không có anh đào.

Cố Uyên Đình gật đầu: "Mua một ít về, tốt cho sức khỏe của em.


Giờ đi ngủ trước, dậy thì ăn."
Tô Ý Nhiên không để ý, cậu cảm thấy mệt mệt, về phòng ngủ.

Cố Uyên Đình dém chăn cho cậu, hôn trán cậu, chờ cậu ngủ, xuống lầu về phòng khách.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn ngồi trên ghế salon, nhìn đĩa hoa quả trên bàn trà.

Cố Uyên Đình nhìn hồi lâu, giơ tay ngắt một quả anh đào, cầm cuống anh đào nhìn chằm chằm quả anh đào này, sau đó nghiêm túc bỏ anh đào vào trong miệng, một quả anh đào ngậm trong miệng ăn nửa ngày.

Tô Ý Nhiên ngủ trưa tỉnh dậy, cảm giác tinh thần sảng khoái.

Cậu xuống nhà ra phòng khách, đã thấy Cố Uyên Đình ngồi trên ghế salon đang ăn anh đào, đã ăn hơn nửa một đĩa anh đào.

Tô Ý Nhiên nhớ anh Đình không thích ăn anh đào lắm, lấy làm lạ hỏi hắn: "Sao anh ăn nhiều vậy?"
Cố Uyên Đình còn ngậm một quả anh đào trong miệng, thấy Nhiên Nhiên đã tỉnh dậy, hắn ngậm anh đào cười, giải thích với cậu: "Chỉ nếm thử cái mới mẻ."
Tô Ý Nhiên cứ cảm thấy anh Đình cười có chút ý tứ sâu xa, làm cho cậu khó giải thích được cảm thấy sống lưng lành lạnh, cảm thấy không lành.

Sau đó cậu lại thấy Cố Uyên Đình phun hạt anh đào ra.

Tô Ý Nhiên: "..." anh Đình, anh đừng như vậy.

Không đến nỗi, thật sự không đến nỗi.

Tô Ý Nhiên mang theo tâm tình thấp thỏm trải qua một buổi chiều thêm buổi tối, ăn cơm tối xong, nói chuyện với ba mẹ, xem tivi xong, cậu và anh Đình một trước một sau về phòng ngủ.

Cố Uyên Đình vào cửa sau cậu, vừa vào đã đóng cửa phòng ngủ lại, Tô Ý Nhiên chỉ nghe được cửa "cạch" một tiếng bị đóng lại, tim cậu run lên theo.

Cố Uyên Đình nghiêm túc lại dịu dàng nói: "Nhiên Nhiên, bài tập hôm nay chưa làm, mau tới đây, phải làm bài tập."
Tô Ý Nhiên: "........."
Tác giả có lời muốn nói: 【 Nhiên Nhiên: QAQ anh Đình đã điên rồi hiu hiu hiu hiu...!】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi