ÔNG XÃ NHÀ GIÀU LUÔN TỰ ĂN DẤM CỦA MÌNH



Tô Ý Nhiên chờ mãi mà không đợi được anh Đình trả lời, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh Đình, đúng lúc thấy khóe môi Cố Uyên Đình nhếch lên nụ cười.
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên hồi hộp, trong nháy mắt hoảng loạn.

Không thể nào...
Cậu vội lắp bắp nói: "Anh, anh Đình, anh đang nghĩ gì thế? Đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm, là em thèm ăn những thứ này, vì, bởi vì thật sự ăn ngon lắm..."
Cậu cảm thấy mình đã làm rất bí mật, chỉ trong lúc vô tình làm bộ nhắc đến, cậu cũng không muốn ăn gan heo, ngưu tiên, sao anh Đình có khả năng nhận ra được?
Cố Uyên Đình nghe Tô Ý Nhiên nói, nghiêm túc gật đầu, thoạt nhìn như là tán đồng với cậu.

Tô Ý Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả chưa đợi cậu thả lỏng, anh Đình lại dịu giọng nói với cậu: "Nhiên Nhiên ngoan, chúng ta có bài tập mới.

Có bài để làm, em vui không?" Nói xong, hắn còn hơi cười với cậu, thoạt nhìn ôn hòa đến đòi mạng, rất dễ nói chuyện.
Tô Ý Nhiên: "..."
Xong đời...
Tô Ý Nhiên trong nháy mắt hoảng loạn tay chân cũng không biết thả đi đâu, rất muốn trốn bán sống bán chết.

Cậu chống bàn, quay người kiếm cớ chạy trốn: "Em em em muốn uống nước, em đi rót cốc nước..."
Cố Uyên Đình hai bước vòng tới trước mặt cậu, ngăn cản đường đi của cậu, chưa đợi Tô Ý Nhiên phản ứng lại đã ôm ngang Tô Ý Nhiên lên lên phòng ngủ trên tầng, thấy cậu giãy dụa muốn tránh thoát xuống dưới, hắn dịu dàng nói cho cậu biết: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, Nhiên Nhiên."

Tô Ý Nhiên bị giọng anh Đình làm cho run rẩy một cái, cũng không dám giãy giụa nữa, sợ làm anh Đình nổi tật xấu, chỉ có thể đáng thương vùi trong ngực anh Đình run lên.
Ngẫm lại lại cảm thấy oan ức, cậu muốn mua đồ bồ này là vì ai chứ, còn không phải là vì bồi bổ sức khỏe cho anh Đình hay sao, tối hôm qua đúng là anh Đình nhanh hơn trước đây không ít, nhất định là bởi vì trước đó công việc bận quá, hay thức đêm, hư thận.
Hơn nữa vì quan tâm đến lòng tự trọng đàn ông của anh Đình nên cậu không nói ra, chỉ định lén lút bồi bổ cho hắn.
Mắt thấy càng ngày càng gần phòng ngủ, Tô Ý Nhiên vắt hết óc nỗ lực tự cứu, ý đồ an ủi Cố Uyên Đình: "Anh Đình, anh hiểu lầm rồi, em không ghét bỏ anh chút nào đâu.

Nhanh hơn cũng không sao, không nên canh cánh trong lòng, chúng ta chậm rãi bồi bổ sức khỏe, sớm muộn sẽ khôi phục được, không cần luyện tập gấp như vậy..."
Nói xong, cậu mở to hai mắt, mưu cầu sống chân thành nhìn anh Đình.
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình cúi đầu mạnh mẽ hôn Nhiên Nhiên trong ngực một cái.
Rất tốt.
Tô Ý Nhiên: "..." Hu hu hu.
...
...
Buổi tối hôm đó, Cố Uyên Đình nghiêm túc làm bài tập trên người Tô Ý Nhiên, chương trình luyện tập một, chương trình học hai, còn có chương trình học mới thêm vào ba, đặc biệt tích cực làm bài tập chương trình mới. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thật vất vả làm xong bài tập, còn phải học bù, thi lại, kiểm tra, lúc này Tô Ý Nhiên khóc cũng không có tác dụng, cậu đã bị làm khóc thật nhiều lần, xin thế nào cũng vô dụng.
Cậu cảm giác mình đã bị cái hố mình đào chôn vùi, bị chôn đến ngay cả cọng tóc cũng không thấy, chỉ còn lại một sợi tóc ngốc thò ra ngoài cũng bị anh Đình hoàn toàn giữ lấy.
Ngày hôm sau, Tô Ý Nhiên tỉnh lại trong ngực Cố Uyên Đình, miệng xót, tay cũng xót, giữa hai chân cũng hồng hồng, sắp mài đến trầy da, cậu cảm giác mình sắp không dậy nổi.

Khắp toàn thân cậu uể oải, chỉ có thể nằm trong ngực anh Đình, như thể đã mất đi linh hồn.
Hiện tại cậu hối hận, hối hận, vô cùng hối hận.
Cậu không nên nghi vấn năng lực của anh Đình...
Cố Uyên Đình hài lòng ôm Nhiên Nhiên, thấy cậu sau khi tỉnh lại không có sức, hắn đau lòng hôn cậu một cái: "Không có sức à? Hôm nay không phải rời giường chứ? Nằm trên giường nghỉ ngơi cũng được."
Tô Ý Nhiên: "..." Anh bớt ở đây giả sói đuôi to đi...
Tô Ý Nhiên không có sức để ý hắn, lườm hắn một cái, mềm không muốn động.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên lườm nguýt hắn, trong lòng cũng cảm thấy rất thích, ngọt ngấy.

Hắn hôn mắt cậu, thích không chịu được: "Nhiên Nhiên, anh yêu em."
Tô Ý Nhiên: "..."
Không phải cậu không muốn đáp lại, là bởi vì, cậu cảm giác được anh Đình lại có phản ứng...
Xin hỏi, mới xảy ra chuyện gì...
Cậu chẳng hề làm gì cả được không? Chỉ là lườm hắn một cái!
Tô Ý Nhiên giật giật lông mày, không biết nên nói gì cho phải, cũng không dám lộn xộn chọc anh Đình.

Vẫn là tiếp tục ngủ một lát đi, cậu vẫn buồn ngủ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên nhắm hai mắt lại, hiển nhiên muốn tiếp tục ngủ, hắn không quấy rầy cậu nữa, cũng mặc kệ phản ứng của mình.

Hắn lẳng lặng ôm Nhiên Nhiên một hồi, cảm thấy rất hạnh phúc.
Mãi đến khi hô hấp của Nhiên Nhiên trong ngực trở nên chậm rãi, cậu dần dần ngủ say, hắn thấy đã không còn sớm, nên nấu cơm cho Nhiên Nhiên, mới rón rén rời giường.

Khi Tô Ý Nhiên tỉnh lại lần nữa đã hơn mười giờ, ngủ một lát mà đã sắp đến trưa.
Bên cạnh không có anh Đình, cậu rời giường rửa mặt, mặc quần áo xuống nhà, quả nhiên ngửi thấy mùi cơm nước, vào bếp xem, cậu thấy anh Đình đang nấu cơm.

Vào lúc này ăn cơm là ăn trưa kiêm ăn sáng.
Cố Uyên Đình đang thái rau, thấy cậu tới đây, vội vàng hỏi cậu: "Em dậy làm gì? Đói bụng chưa?"
Tô Ý Nhiên nói: "Em ngủ đủ rồi, hơi đói bụng," Cậu thấy trong nồi đang đun canh, tò mò hỏi, "Đây là canh gì ạ?"
Cố Uyên Đình thả dao thái rau trong tay xuống, xoa xoa tay, đi rót cho cậu chén nước ấm trước: "Canh cá pecca."
Tô Ý Nhiên nhận nước mới uống một hớp, nghe hắn nói, nước vừa uống vào thiếu chút nữa phun ra ngoài, hoài nghi mình nghe lầm, canh gì? Canh cá gì? Cá pecca gì?
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên có một suy đoán đáng sợ, cậu uống nửa cốc nước, sau đó đi mở tủ lạnh ra, quả nhiên thấy trong tủ lạnh có thịt bò, cá pecca, hàu, thậm chí còn có gan heo.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình đang rót sữa tươi cho cậu, thấy cậu đang nhìn tủ lạnh, biết cậu phát hiện đồ trong tủ lạnh, giải thích như không có chuyện gì xảy ra: "Buổi sáng đi mua thức ăn thuận tiện mua đồ ăn hôm qua em nói."
Tô Ý Nhiên không chắc chắn hỏi: "Anh Đình, những thứ này mua cho ai ăn..." Tối hôm qua đã giám định rồi, anh Đình căn bản không cần ăn mà, ăn thì quá đáng lắm.
Cố Uyên Đình rót sữa bò, đưa lát bánh mì cho cậu, nói: "Em lót bụng trước đi, cơm nước còn phải lát nữa mới xong được."
Tô Ý Nhiên nhận sữa bò và bánh mì, lòng loạn tùng phèo nhìn hắn, anh Đình vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu.
Cố Uyên Đình nói: "Em muốn ăn, đương nhiên là cho em ăn.

Em phải bồi bổ sức khỏe." Hắn nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ chấn kinh của Nhiên Nhiên, khẽ mỉm cười một cái, "Đương nhiên, anh cũng sẽ ăn một ít.

Dù sao, ngày nào cũng có nhiều bài tập phải làm như vậy."
"..." chân Tô Ý Nhiên đã mềm nhũn: "..."
Cố Uyên Đình nghe lời dựa theo lời Tô Ý Nhiên dặn dò mua về những thứ đó, quả nhiên toàn bộ cho Tô Ý Nhiên bổ thận, mỗi ngày ăn cơm đều phải đích thân nhìn cậu ăn, sau đó mình cũng phối hợp Nhiên Nhiên ăn một ít, sinh long hoạt hổ cùng Nhiên Nhiên làm bài tập. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên biết vậy chẳng làm, một sợi tóc ngốc thò ra ngoài hố cũng vùi cả vào trong...!Cả người bị anh Đình bôi đen.
...
Rốt cục, đến trung tuần tháng ba.
Trời bắt đầu ấm lên, chỉ là vẫn sợ có rét tháng ba cho nên mấy ngày nay hai người Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình không mặc quần áo mùa xuân mà vẫn mặc áo khoác phòng lạnh.
Tháng ba, dựa theo kế hoạch cũ của Cố Uyên Đình, Cố thị đã bắt đầu đầu tư lớn về nước, trong đó khâu trọng yếu nhất là thiết lập tổng bộ và mở chi nhánh tập đoàn ở thành phố A.
Đây là một việc lớn, tuy rằng giai đoạn chuẩn bị trước đã gần xong, mà cuối cùng vẫn cần hắn đi nước D một chuyến, chủ trì đại cục.
Cố Uyên Đình tự biết hắn và Nhiên Nhiên đang là lúc như keo như sơn, đang tuần trăng mật, lại phải tách nhau ra, cho dù chỉ vẻn vẹn đi công tác hai ngày một đêm cũng làm cho hắn không nỡ.
Nếu như có thể, hắn rất muốn từ bỏ tất cả Cố gia, sống chung một chỗ với Nhiên Nhiên như vậy.
Thế nhưng hắn không thể không đi, những người Cố gia kia tuy rằng bị hắn đè xuống, mà vẫn đang như hổ rình mồi, thời khắc chờ đợi thời cơ hắn thả lỏng để phản đòn, hắn phải bảo vệ Nhiên Nhiên, bảo vệ tốt cuộc sống bình thản hạnh phúc của hắn và Nhiên Nhiên, nhất định phải đi.
Ngày sắp chia tay, Tô Ý Nhiên đưa Cố Uyên Đình đến sân bay, hai người ở trước cửa kiểm tra an ninh nói lời từ biệt.
Cố Uyên Đình vừa nghĩ tới hắn và Nhiên Nhiên sắp phải chia xa, lòng vô cùng luyến tiếc.

Hắn ôm Tô Ý Nhiên, làm thế nào cũng không thể thuyết phục mình buông cậu ra.
Hắn lưu luyến không rời mà trì hoãn thời gian, dông dài bên tai Tô Ý Nhiên dặn dò: "Anh không ở nhà, mỗi ngày phải ngủ đúng giờ, không cho lén lút ăn kẹo, muốn ăn đồ ăn gì thì để cô giúp việc làm..."
Hắn không yên lòng Nhiên Nhiên một mình ở trong nhà nên không chỉ sắp xếp người bí mật bảo vệ cậu, còn sắp xếp một cô giúp việc chăm sóc cậu mọi lúc.
Tô Ý Nhiên vừa nghe, vừa gật đầu đáp.


Những câu nói này mấy ngày nay sắp chia tay anh Đình nhắc đi nhắc lại cho cậu, thao thao bất tuyệt, dặn không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng là quan tâm cậu.
Nhưng thấy anh Đình không nỡ chia xa cậu như thế, trong lòng Tô Ý Nhiên không khỏi chột dạ.
Kỳ thực cậu chẳng những không có không nỡ đối với chuyện anh Đình đi công tác này, còn len lén thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày qua cậu sắp bị anh Đình làm cho không chịu được, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi...
Nói đến đây, sau khi Tô Ý Nhiên biết thân phận của anh Đình, chỉ mấy ngày trước vẫn trong khiếp sợ, có chút không phản ứng kịp, như nằm mơ rơi vào trong sương mù, nhưng sau khi dọn nhà mãi cho tới bây giờ, cậu phát hiện cũng không có gì khác, hai người vẫn sinh hoạt hàng ngày giống như trước.
Không thể trì hoãn nữa, Cố Uyên Đình rốt cục chịu buông Nhiên Nhiên ra, cuối cùng hôn cậu một cái: "Anh yêu em, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên đang chột dạ, vội vã đáp lại hắn: "Em cũng yêu anh." Cậu cũng hôn anh Đình một cái, sau đó nói, "Mau đi đi, ở bên kia chú ý chăm sóc bản thân, được về nước sớm."
Cố Uyên Đình gật đầu, hít sâu một hơi khống chế mình, cuối cùng quay người đi.
Vào cửa kiểm tra an ninh, vừa mới đi ra bước đầu tiên hắn đã nhớ Nhiên Nhiên, không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu, thấy Nhiên Nhiên vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn, thấy hắn quay đầu lại là phất phất tay với hắn.
Cố Uyên Đình kinh ngạc cũng phất phất tay với cậu, lòng dường như say mê.
Một lúc lâu, hắn quyết định quay người rời đi, đầu cũng không dám quay lại, lo mình quay đầu nhìn lại sẽ đánh mất lý trí, không đi được.
Đến khi đăng ký, máy bay cất cánh, hắn lại cảm thấy hối hận, hối hận hắn không quay đầu lại, hối hận hắn không nhìn Nhiên Nhiên nhiều hơn.
Máy bay bay tới nước D, sắp trở lại hoàn cảnh quen thuộc kiếp trước, ngoài cửa sổ máy bay là đám mây âm u.

Dần dần, hắn rời thành phố A, rời quê hương.
Rời khỏi nhà của hắn và Nhiên Nhiên, Cố Uyên Đình giống như là đột nhiên tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp không thể nào tưởng tượng được, lại trở về hiện thực lạnh lẽo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tất cả những gì hắn tiếp xúc chỉ có thể cảm giác được là lạnh lẽo, tê dại, không có bất kỳ độ ấm gì.
Cố Uyên Đình lấy điện thoại di động ra, ngắm nhìn ảnh của Nhiên Nhiên, nghĩ đến Nhiên Nhiên, an ủi mình trong lòng.
Là chia ly ngắn ngủi, chỉ có một ngày, rồi sẽ được gặp lại.
Đến nước D, máy bay vừa đáp xuống đất hắn đã gọi video cho Nhiên Nhiên.
...!Vẫn nhớ Nhiên Nhiên đến đòi mạng.
Nhìn ảnh của Nhiên Nhiên cũng không thể thỏa mãn nỗi nhớ nhung của hắn với Nhiên Nhiên.
Càng nhìn ảnh càng nhớ.
Cuối cùng, Cố Uyên Đình không có cách nào nhìn tiếp, hắn để điện thoại di động xuống, mở cặp công văn bên cạnh, lấy đồ bên trong ra.
Hắn ngồi ở máy bay tư nhân của mình, một mình cúi đầu, lại bắt đầu đan áo len cho Nhiên Nhiên.
Len sợi màu gạo trắng tung bay, đan một hồi, hắn từ từ bình thản.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Thính Thính: Khóc lớn, chỉ có thể đan áo len mới có thể miễn cưỡng duy trì dáng dấp sinh hoạt lúc trước QAQ 】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi