ÔNG XÃ NHÀ GIÀU LUÔN TỰ ĂN DẤM CỦA MÌNH



Trong nháy mắt đã đến giữa hè, tới tháng Bảy, thời tiết càng ngày càng oi bức.

Tô Ý Nhiên mang thai đã hơn tám tháng, cơ thể của cậu bắt đầu nặng nề, cũng càng ngày càng dễ cảm thấy uể oải.

Hạ thân nặng nề, bụng của cậu đã có thể nhìn ra độ cong rõ ràng, có lúc Tô Ý Nhiên nhìn mình trong gương cũng cảm thấy hoảng hốt, có một loại cảm giác rất xa lạ.

Cũng may Cố Uyên Đình luôn bầu bạn với cậu, Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình, lòng cảm thấy chân thật, chút cảm giác bất an và mơ hồ khó giải thích được cũng tan thành mây khói.

Gần đây cậu đang học lớp tiền sản với anh Đình.

Nam giới mang thai khác nữ giới, Cố Uyên Đình mời riêng chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài về, vào thời gian cố định mỗi thứ Tư, thứ Sáu tới nhà lên lớp cho hai người họ.

Ngoài ra, hai người còn đọc một ít sách liên quan đến tri thức sinh sản, đây mới có tác dụng, khoa học biết rõ những kiến thức này, nỗi sợ trong lòng Tô Ý Nhiên cũng bớt đi nhiều, cậu bình tĩnh không ít.

Tối hôm đó ăn cơm xong, Tô Ý Nhiên cùng anh Đình đi bộ trong vườn hoa.

Buổi tối nhiệt độ bên ngoài giảm xuống, gió nhẹ hiu hiu làm người rất thoải mái.

Cố Uyên Đình cẩn thận đỡ cậu, một bước cũng không dám dời mắt, cẩn thận chú ý vẻ mặt của cậu mọi lúc, sợ Nhiên Nhiên có gì không thoải mái.

Tô Ý Nhiên không nói gì, trên thực tế khoảng thời gian này, cơ thể cậu thay đổi, chính cậu cũng bắt đầu trở nên cẩn thận.


Cậu nhớ đến tuần trước gọi điện cho ba mẹ, hỏi Cố Uyên Đình: "Ba mẹ lần trước nói lúc nào đến đây hả anh? Cuối tháng này hay là tháng sau nhỉ?" Cậu không nhớ rõ.

Cố Uyên Đình nói: "Cuối tháng này, em không cần lo, anh sẽ sắp xếp người đón ba mẹ tới."
Tô Ý Nhiên gật đầu, hai người hàn huyên chuyện ba mẹ, đề tài lại chuyển đến em bé.

Tô Ý Nhiên ngẩng đầu cười nói với hắn: "Gần đây con ngoan hơn nhiều, không quậy nữa, đạp cũng nhẹ nhàng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình dịu dàng nói: "Con hiểu chuyện quá."
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên, nghe cậu nói liên miên chuyện liên quan đến con, mặt ngoài trò chuyện với cậu như thường, mà thực ra khoảng thời gian này, trong lòng hắn giống như là có một tảng đá luôn đè trong lòng hắn.

Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, thậm chí hắn không thở nổi.

Hắn biết Nhiên Nhiên nói con không quậy nữa nhưng thật ra là bởi vì con lớn rồi, không có nhiều không gian cho nó đạp.

Cố Uyên Đình tìm hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến mang thai và sinh sản, không chỉ đọc rất nhiều tri thức khoa học còn xem rất nhiều video, bài đăng diễn đàn cùng các kiểu tin tức.

Hiểu biết càng nhiều, Cố Uyên Đình càng ngày càng sợ.

Nhưng hắn không thể làm cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Nhiên Nhiên, nhất định phải che giấu cảm xúc của mình, vùi các loại cảm xúc tiêu cực xuống thật sâu dưới đáy lòng.

Hắn nỗ lực khiến mình bình tĩnh, biểu hiện ra tất cả như thường, tất cả nắm trong lòng bàn tay, mang lại cảm giác an toàn cho Nhiên Nhiên.

Cố Uyên Đình tính thời gian, hôm nay Nhiên Nhiên đi bộ đã nửa tiếng, nói với cậu: "Chúng ta về nhé?"
Hai người dọc theo đường cũ về, về đến nhà, thời gian đi bộ kết thúc.

Cố Uyên Đình không cho Tô Ý Nhiên đi nhiều hơn nữa, bảo cậu ngồi trên ghế salon xem tivi, mình thì đi gọt hoa quả cho cậu ăn.

Đến lúc tắm rửa xong đi ngủ, Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường ngồi, sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: "Anh vào phòng tắm xả nước, ngoan ngoãn chờ anh."
Tô Ý Nhiên nóng mặt, cậu gật đầu: "Dạ."
Sau khi cậu không tiện hoạt động thì anh Đình không cho cậu tự tắm nữa, mỗi ngày hắn đều đích thân tắm cho cậu.

Cố Uyên Đình vào phòng xả nước, thử độ ấm, về phòng ngủ thấy cậu đang ngồi ngoan trên giường, mặt đỏ hồng chờ hắn, lòng như nhũn ra.

Hắn bước nhanh đi tới, nâng cằm cậu lên, khẽ khàng hôn môi cậu.

Tô Ý Nhiên bị anh Đình hôn chóng mặt, thật vất vả mới hôn xong, lại bị Đình anh vén T shirt trên người lên: "Nhiên Nhiên giơ tay lên."
Tô Ý Nhiên đỏ mặt, nghe lời nhấc cánh tay lên, bị anh Đình cởi quần áo.

Cố Uyên Đình ngồi xổm xuống cởi giày cởi tất, cởi cả quần, quần lót cũng không buông tha.

Cuối cùng hắn ôm ngang Nhiên Nhiên trần trụi, thả vào bồn tắm.

Độ ấm vừa vặn, Tô Ý Nhiên nửa nằm trong bồn tắm, cảm giác ngâm người rất thoải mái.

Cơ thể Nhiên Nhiên dưới ánh đèn trắng đến phát sáng, cuống họng Cố Uyên Đình giật giật, ánh mắt tối lại, chỉ là tầm mắt quét đến bụng của cậu thì lại tối tăm.


Hắn hít một hơi, ngồi bên cạnh rửa ráy cho cậu, dùng khăn lông ướt lau một lần, lại lấy sữa tắm xoa bọt, cuối cùng dùng vòi hoa sen rửa sạch bọt.

Tắm xong, Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên ướt nhẹp từ trong bồn tắm ra, lấy khăn tắm lớn bọc cậu, lau khô nước trên người, sau đó ôm cậu quay về phòng ngủ, đặt cậu lên giường, mặc quần lót và áo ngủ, cho cậu nằm vào trong chăn.

Tắm xong, khuôn mặt Tô Ý Nhiên đã đỏ chót, cậu ngồi tựa ở đầu giường, thấy anh Đình thu dọn quần áo mới cởi, tay trái còn đang cầm quần lót cậu mới thay ra, vội vàng xoay người không dám nhìn, cầm truyện cổ tích ở đầu giường.

Cố Uyên Đình thu dọn quần áo tắm của Tô Ý Nhiên xong, bỏ quần áo vào máy giặt, quần lót thì giặt tay, mình cũng tắm rửa sạch sẽ, đi ra thấy Nhiên Nhiên đang đọc truyện cho con.

Hắn đi rót cốc sữa bò bưng tới: "Nhiên Nhiên, uống sữa."
Tô Ý Nhiên "Vâng" một tiếng, nhận cốc uống sữa bò, lại cùng anh Đình đọc truyện, cơn buồn ngủ lại ập tới.

Cố Uyên Đình thấy mặt cậu lộ vẻ buồn ngủ, nhanh tay thả truyện xuống: "Ngủ chưa?"
Tô Ý Nhiên gật đầu: "Ngủ thôi."
Cố Uyên Đình đệm gối mềm sau thắt lưng Tô Ý Nhiên, tắt đèn, ôm cậu ngủ.

Tô Ý Nhiên nằm trong chăn nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo tới, ngủ thiếp đi.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên, khó ngủ.

Tô Ý Nhiên ngủ một giấc yên ổn, chỉ là ban đêm mơ một giấc mộng bất an, khi sáng sớm tỉnh lại, ký ức trong mộng chậm rãi hiện lên trong đầu, sắc mặt Tô Ý Nhiên dần dần tái đi.

Cố Uyên Đình thấy sắc mặt cậu trắng bệch, lo lắng hỏi: "Làm sao thế em? Không khỏe chỗ nào?"
Tô Ý Nhiên hàm hồ: "Em nằm mơ thấy ác mộng."
"Ác mộng?" Cố Uyên Đình ôm cậu, dỗ dành xoa xoa sống lưng, lại khẽ hôn trán cậu, "Đừng sợ, trong mơ là giả, anh ở đây này."
Tô Ý Nhiên vẫn đang hồi tưởng nội dung cơn ác mộng: "Em mơ thấy em ở trong căn phòng rất lớn, tham gia giải thi đấu ăn kẹo, sau đó một mình em ăn nhiều kẹo vị rau thơm lắm..."
Cậu nói mãi, tựa hồ còn nếm được thứ mùi đó trong mộng, mặt nhăn lại.

Cậu khóc không ra nước mắt nhìn anh Đình, "Anh có tưởng tượng được không? Kẹo! Vị rau thơm! Trời ơi..."
Cố Uyên Đình: "..."
Hắn xoa tóc Nhiên Nhiên: "Không sao, đó chỉ là giấc mơ." Hắn thả lỏng, vừa rồi hắn còn tưởng là Nhiên Nhiên thật sự mơ thấy chuyện rất đáng sợ.

Mặt Tô Ý Nhiên trắng bệch, cậu gật đầu.

Không biết tại sao, rõ ràng lúc ngủ không có cảm giác gì, ấn tượng với cảnh trong mơ chỉ là thoáng qua, sau khi tỉnh dậy thì lại nhớ rõ giấc mộng này.

Nghĩ đến kẹo vị rau thơm, Tô Ý Nhiên rùng mình một cái, đáng sợ quá.

Mãi cho đến khi rời giường, ăn bữa sáng xong, Tô Ý Nhiên vẫn đang nghĩ đến cơn ác mộng đáng sợ đó.

Cố Uyên Đình thấy sắc mặt cậu vẫn không tốt, đoán được là bởi vì sao, hắn đi gọt hoa quả cho cậu ăn: "Ăn chút trái cây nhé? Ngọt lắm." Suy nghĩ một chút, hắn lại bỏ thêm một câu, "Không có vị rau thơm."
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên ngoan ngoãn ăn hết hoa quả cũng không có hiệu quả gì, ác mộng kẹo rau thơm vẫn không biến đi được.


Cậu muốn mình thoát khỏi cái này, nói với Cố Uyên Đình: "Em đi live stream, hôm nay live stream một lần cuối cùng."
Bắt đầu từ tháng trước, bởi vì anh Đình rất lo cho cậu nên hắn vốn muốn cậu ngưng live stream luôn, mà Tô Ý Nhiên cảm thấy mình còn khỏe, lúc live cậu cũng không nói chuyện nhiều, từ chối ngưng, chỉ có điều giảm tần suất xuống, một tuần chỉ live hai lần, thời gian cũng chỉ còn nửa tiếng.

Gần đây bởi vì cậu rất hay thấy mệt, không đủ sức, cho nên cậu định live stream một lần cuối cùng, đợi con ra đời, khỏe lại live stream.

Cố Uyên Đình gật đầu, cùng cậu vào phòng bánh ngọt.

Tô Ý Nhiên lần này live stream làm kẹo bơ cứng, hơn nửa tiếng đã làm xong, nói tạm biệt khán giả rồi tắt đi.

Sau đó cậu đăng nhập tài khoản Weibo, đăng một bài: 【 Các bạn khán giả thân mến, tôi phải dừng live stream một quãng thời gian, khoảng thời gian này đi sinh con [ thỏ cười hồng nhạt ], dự tính đầu tháng chín quay về, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nha [ thỏ cười hồng nhạt ] 】
Đăng Weibo xong, Tô Ý Nhiên không quan tâm gì khác, thoát Weibo luôn.

Cậu không biết là bài vừa đăng, Internet nổ tung.

Cậu nhìn chằm chằm kẹo bơ cứng mới làm xong, ngốc.

Cố Uyên Đình nghĩ đến tối hôm qua Nhiên Nhiên nằm mơ thấy ác mộng, lại nghĩ đến lời bác sĩ Trần nói là trong lúc mang thai có người sẽ cảm thấy sầu lo bất an vì tương lai, dẫn đến tinh thần không ổn định, sẽ mơ một ít ác mộng rất rõ.

Hắn lo lắng, hiếm hoi lắm mới có lần chủ động nói: "Ăn hai cái kẹo nhé? Ngọt lắm."
Tô Ý Nhiên lại chần chừ, mà nghĩ tới vị rau thơm và đường hỗn hợp lại với nhau, cậu do dự, cuối cùng vẫn không ngăn nổi sức mê hoặc của kẹo, cầm lấy một cái kẹo ăn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ừm, ngọt ngào!
Không có bất cứ liên quan gì đến rau thơm...!
Kẹo ngọt ngào xóa sạch nỗi sợ của Tô Ý Nhiên với ác mộng, cậu ăn hết liền mấy viên, sau đó lại ăn thêm mấy viên.

Cố Uyên Đình vốn còn dung túng mà nhìn cậu ăn, thấy cậu chỉ chớp mắt đã ăn mấy viên lại mấy viên, vội ngăn lại, cầm kẹo trong tay cậu: "Đủ rồi Nhiên Nhiên, không được ăn thêm."
Tô Ý Nhiên thèm thuồng nhìn viên kẹo trong tay anh Đình, nuốt một ngụm nước bọt, mà vẫn vô cùng kìm chế mình, không hề nói gì.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên tội nghiệp, trái lại không đành lòng, hắn cắn một nửa kẹo, còn lại một nửa đút cho Nhiên Nhiên: "Nửa viên cuối cùng."
Mắt Tô Ý Nhiên sáng rực lên, cậu ngậm kẹo trong miệng, mím môi cười rộ lên với anh Đình.

Cố Uyên Đình nhìn thấy cậu cười, lòng lại ngứa, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên, cúi đầu hôn môi cậu.

Hắn nếm mùi kẹo ngọt trong miệng cậu, nghĩ mình cũng vừa mới ăn nửa viên kẹo, lúc hôn xong, hắn hỏi Nhiên Nhiên: "Anh ngọt không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi