ÔNG XÃ PHẢI ĐƯỢC DỖ DÀNH

Ánh nắng mặt trời xuyên qua khe rèm cửa đi vào trong phòng đánh thức Ngô Đồng đang ngủ say. Ngô Đồng híp mắt, giơ tay che trước mặt tránh ánh nắng đang quấy rầy mình, lười biếng duỗi người, rồi mới từ từ ngồi dậy.

Nhìn đồng hồ, mới có năm giờ rưỡi, buổi sáng mùa hè bao giờ cũng sớm hơn các mùa khác trong năm. Ngô Đồng giơ tay kéo màn cửa, mặt biển xanh thẳm phơi mình trong nắng sớm. Lúc này trên mặt biển không có đông du khách tắm biển, càng toát lên vẻ đẹp tinh khiết, như một khối ngọc bích thần bí nằm giữa trời đất.

Sau khi thỏa mãn thưởng thức cảnh đẹp của biển, Ngô Đồng nhớ đến Tần Qua đã bị mình đuổi ra ngoài phòng khách ngủ. cô cho rằng đến khuya, anh nhất định sẽ lén lút chạy vào ngủ trên giường, khôngngờ lần này lại ngoan ngoãn nghe theo lời cô. Ngô Đồng đi ra phòng khách, trên ghế sô pha đã khôngcòn bóng dáng của anh chỉ để lại một cái chăn lông chứng tỏ có người đã ngủ ở đây. Ngô Đồng đi qua phòng khách đến ban công, quả nhiên thấy người đàn ông đang đứng ngắm biển.

Tần Qua quay đầu thấy Ngô Đồng đang kéo cửa đi ra ban công, anh cười rồi vươn tay ôm cô vào lòng.

“Chào buổi sáng.” Dường như Tần Qua rất thích ôm cô như vậy.

“Chào buổi sáng.” Ngô Đồng mỉm cười dịu dàng với anh.

Người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi hồng hào của vợ mình, quen cửa quen nẻo cạy mở hàm răng của Ngô Đồng, cảm giác được người trong ngực cũng phối hợp với mình liền không kịp chờ đợi mà hôn sâu hơn.

Hai tay Ngô Đồng chống lên lồng ngực của Tần Qua, nhủ thầm kỹ thuật hôn của người đàn ông này càng ngày càng điêu luyện rồi, cô ngẩng đầu muốn nói chuyện thì bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt nóng như toát ra lửa của anh đang chăm chú nhìn mình.

“anh nhìn đi chỗ nào vậy.” Ngô Đồng đẩy Tần Qua, lấy tay che kín áo ngủ, trừng mắt tức giận nhìn anh.

Vẻ mặt Tần Qua tiếc nuối không hề giấu diếm.

“Đồ háo sắc!”

“Nhìn vợ mình mà cũng bị coi là đồ háo sắc hả?” Tần Qua cảm thấy thật oan ức.

“Nhìn mặt của anh thật là …”

“Cổ áo ngủ rộng, em kéo lại cũng vô ích thôi, vả lại cũng đâu phải là anh chưa thấy qua.” Tay phải Tần Qua giơ lên làm động tác nắm nắm “anh đã được sờ qua rồi mà … rất mềm đó.”

Ngô Đồng thực sự không nghe nổi những lời đùa giỡn lưu manh như vậy, đá cho Tần Qua một cú rồi chạy nhanh vào phòng thay quần áo.

Tần Qua làm động tác đau đớn vì chân bị đá nhưng trong lòng thì lại tươi như hoa

Dù sao đã dậy sớm nên hai người thay đồ thể thao đi chạy bộ, Ngô Đồng chưa thực sự hồi phục nên chỉ chạy được mấy bước thì dừng lại. Tần Qua dừng lại nhíu mày “Sao mới có một đoạn ngắn mà em đãkhông chạy nổi rồi?”

Ngô Đồng liếc mắt, lười phản ứng với anh, còn không phải do động tác của anh quá thô lỗ nên thân thể của mình mới bị như vậy sao.

“À, không sao, mệt thì nghỉ một lúc.” Còn chưa chạy nóng người, Tần Qua cũng không biết mình nói vậy có gì sai, nhưng anh phát hiện từ tối hôm qua đến giờ, vợ rất thích hung dữ với mình. Xem ra là vì mình dẫn cô ấy đi xem rắn mà vẫn còn giận dỗi với mình đây.

Hai người đi bộ một lúc, Ngô Đồng phát hiện cách đó không xa có địa điểm cho thuê xe đạp. cô nhìn Tần Qua, hỏi “Hồi trước ở bộ đội chắc anh phải thường xuyên chạy bộ.”

“Đúng vậy, bọn anh còn phải chạy mang vác vật nặng nữa.” Tần Qua nhớ lại “Bọn anh phải vác ba lô mấy chục kí chạy mấy chục km.”

“Các anh phải chạy như vậy luôn á?” Ngô Đồng kinh ngạc.

“Nếu em không tin, anh có thể khiêng em chạy trên bãi biển này mấy vòng cũng được.” Tần Qua nôn nóng nói.

“Thôi khỏi đi.” Ngô Đồng từ chối “anh chạy thì không sao, chứ em bị vậy chắc nôn luôn.” Ngô Đồng nghĩ đến hình ảnh Tần Qua miêu tả, mặt cũng tái đi, còn Tần Qua thì vẻ mặt tiếc rẻ.

“Khi mang vác vật nặng anh chạy có nhanh được không?” Ngô Đồng lại hỏi.

“Cũng bình thường.”

“Vậy chúng ta thi đi.” Ngô Đồng chỉ vào xe đạp “Em chạy xe, anh chạy bộ.”

Tần Qua không nói gì, chủ động đến thuê một chiếc xe đạp cho Ngô Đồng đem tới. Trước khi xuất phát, anh hỏi cô “Nếu đã là thi đấu thì phải có phần thưởng chứ.”

“anh muốn phần thưởng gì.”

“Nếu anh thắng, em phải chủ động hôn anh.” Tần Qua ghé lại nói nhỏ vào tai Ngô Đồng “Nhất định là phải hôn lưỡi.”

Ngô Đồng đỏ mặt nhưng không cự tuyệt, dù sao cũng không phải là chưa hôn qua “Nếu em thắng thìsao?”

“thì anh sẽ chủ động hôn em?” Tần Qua kích động đề nghị.

“anh nghĩ thật là hay, nếu em thắng, hôm nay anh tiếp tục đi ngủ sô pha.” Ngô Đồng hứ Tần Qua.

Tần Qua cười cười không phản đối, với việc thi đấu mà thắng chắc này, anh không cần so bì với cô.

“anh nhìn ngọn hải đăng đằng kia kìa, đích đến là chỗ đó nha.” Ngô Đồng vươn tay chỉ về ngọn hải đăng phía xa.

“Được.” Tần Qua liếc mắt nhìn, ước chừng bảy tám cây số.

“Bắt đầu!” Ngô Đồng hô lên rồi dùng sức dậm lên bàn đạp, đạp xe lên trước. Tần Qua cười bất đắc dĩ, không chút hoang mang chạy theo phía sau.

Hai người cứ thế một trước một sau chạy trên đường, được khoảng hai mươi phút, Ngô Đồng đã cảm thấy mệt mỏi, cô nhìn về phía ngọn hải đăng, vẫn còn một nửa đường nữa. Quay qua nhìn Tần Qua thấy anh mồ hôi đầm đìa, hỏi “anh nhận thua đi, chúng ta có thể không thi nữa.”

Tần Qua cười chạy về phía trước thêm mấy bước nữa để ngang với Ngô Đồng, nói “Nếu không em nhận thua đi chứ trong từ điển của anh không có từ “thua””

“Được rồi, cho anh mệt chết.” Ngô Đồng hừ một tiếng, nhấn bàn đạp tăng tốc về phía trước.

Tần Qua lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mồ hôi tuôn ra ướt hết quần áo, dính vào người thật khó chịu, anh quyết đoán cởi áo thun ra, chạy nhanh lên phía trước đuổi kịp Ngô Đồng rồi bỏ áo thun vào trong giỏ xe đạp.

“anh đi trước đây.” Tần Qua cười, vượt qua Ngô Đồng.

Bóng lưng cao lớn của người đàn ông dưới nắng mặt trời, cơ bắp dưới bả vai và cánh tay nổi gồ lên ướt đầy mồ hôi, tấm lưng màu đồng cổ giăng đầy các vết sẹo, dưới động tác chạy bộ toát ra hơi thở ngang tàng của anh.

Ngô Đồng cắn răng thục mạng chạy theo nhưng cuối cùng cũng không thể đấu lại anh. Tần Qua ôm ngực đứng dưới ngọn hải đăng, bình thản nhìn Ngô Đồng chạy tới gần. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, trong lòng anh cười sung sướng.

“đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua.” Tần Qua thấy Ngô Đồng dừng xe, không kịp chờ mà đòi ngay phần thưởng.

“Em còn chưa kịp thở đâu đấy.” Ngô Đồng tức muốn chết rồi.

“anh sợ em chơi xấu đổi ý, chút nữa có người đến đây em lại xấu hổ.”

Ngô Đồng cũng không phải là không muốn nhận thua, nhưng thấy bộ dạng anh gấp gáp như vậy, côthật không muốn cho anh dễ dàng đạt được mục đích. Nhưng cũng không có cách nào, Ngô Đồng giậm chân, ngẩng đầu lên “anh cúi xuống một chút, em với không tới.”

Tần Qua đã quan sát xung quanh, thấy Ngô Đồng nói với không tới liền dẫn cô đến cạnh một khối đá sạch sẽ, anh ngồi xuống “Như vậy được chưa.”

nói xong, ngửa mặt mong đợi nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng nhìn xung quanh, xác định không có người khác mới quyết tâm cúi đầu đặt môi lên môi Tần Qua.

Tần Qua thỏa mãn nhắm hai mắt lại, nhưng hôn được một lúc mà không thấy Ngô Đồng có động tác tiếp theo, thế là anh chủ động mở miệng. Ngô Đồng cảm nhận được động tác của Tần Qua, hơi cứng người lại một chút rồi vươn đầu lưỡi ra liếm lên môi Tần Qua rồi nhanh chóng rút lui.

“đi thôi.” Ngô Đồng nói. Tần Qua mở to hai mắt, nhìn Ngô Đồng ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, Ngô Đồng bị nhìn, hơi chột dạ lùi xuống một bước “Chúng ta … chúng ta đi về đi, em đói bụng rồi.”

“anh cũng đói bụng.” Tần Qua nói, đưa tay kéo Ngô Đồng lại, xoay người một cái để Ngô Đồng ngồi lên phiến đá, tức muốn chết, anh nói “Vẫn để anh chủ động thì tốt hơn” rồi hôn lên môi cô.

Lúc này Tần Qua trên người cởi trần, một tay Ngô Đồng vịn bả vai, một tay đỡ lên ngực anh, cảm giác tiếp xúc da thịt săn chắc xuyên qua lòng bàn tay, phảng phất quanh chóp mũi là mùi mồ hôi và mùi đặc trưng của anh, không biết tại sao nhưng giờ phút này, Ngô Đồng cảm thấy ngay cả vết sẹo trên khóe mắt của Tần Qua cũng trở nên đáng yêu.

“Xúc cảm được không?” Tần Qua đột nhiên hỏi.

Ngô Đồng định thần lại, thấy Tần Qua nhìn bàn tay của mình đang vừa vặn đặt trên cơ ngực của anh, mặt bỗng chốc đỏ bừng, hốt hoảng đẩy Tần Qua ra. Tần Qua thấy mặt vợ mình đã đỏ bừng như muốn rỉ máu, biết điều không trêu chọc Ngô Đồng nữa mà kéo tay cô “Chúng ta về thôi.”

trên đường quay về, Tần Qua chở Ngô Đồng, ngồi đằng sau xe Ngô Đồng thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh còn Tần Qua thì thỏa mãn vì cảm giác được vợ mình níu áo đằng sau.

Trở lại khách sạn, hai người nhanh chóng tắm rửa rồi đi ăn sáng. Tại khách sạn bữa sáng là tự chọn, vừa mới đạp xe về nên chân của Ngô Đồng hơi mỏi, cô thoải mái ngồi rồi sai bảo Tần Qua chạy tới chạy lui lấy đồ ăn. Tần Qua vui hớn hở chạy đi không một câu oán giận, chẳng biết vì sao tâm tình của anhhôm nay đặc biệt phơi phới.

“Bà xã, mai mốt em cũng theo anh chạy bộ như vậy đi.” Tần Qua nói

“Em không muốn.”

“Sao vậy?” Bị từ chối không chút đắn đo, Tần Đại thiếu gia mất hứng.

“Em không dậy sớm được đâu.”

“không sao, anh sẽ gọi em dậy.” Tưởng là nguyên nhân gì, Tần Qua vinh quang nhận lấy trách nhiệm gọi Ngô Đồng dậy vào buổi sáng.

“Em …” Ngô Đồng muốn nói mình không thích dậy sớm nhưng khi nhìn dáng vẻ mong chờ của anh, lời từ chối không thể thốt ra khỏi miệng.

“đi nha, đi nha. Chạy bộ xong anh đều cho em sờ ngực của anh.” Tần Qua dụ dỗ.

“anh câm miệng.” Ngô Đồng vừa thẹn vừa giận “Ai nói là muốn sờ … cái kia của anh.”

Tần Qua cảm thấy vợ mình đã hay tức giận vô cớ mà còn không thành thật nữa, rõ ràng khi nãy côthích muốn chết mà.

“Được rồi, nếu dậy sớm được thì em sẽ chạy cùng anh.” Cuối cùng Ngô Đồng cũng không đành lòng từ chối anh, hơn nữa cô thấy chạy bộ xong tinh thần cũng rất thoải mái. Tần Qua cười hài lòng, vợ mình quả nhiên là thích sờ cơ ngực của mình nhưng lại hay thích vòng vo. Nhưng mà … mình nghe là hiểu được nha.

Mấy ngày nữa trôi qua, sức khỏe của Ngô Đồng đã hoàn toàn bình phục, tiếp theo là kế hoạch lặn biển. Trước đó, Tần Qua muốn dạy Ngô Đồng biết bơi.

Hôm nay, Ngô Đồng thay một bộ đồ tắm tươi mát, đáng yêu, bên ngoài mặc một cái váy bằng lụa mỏng. Khi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy sắc mặt của Tần Qua đen lại.

“Em muốn mặc như vậy đi ra ngoài.”

“Hôm nay học bơi mà, đương nhiên phải mặc đồ tắm.”

“Bình thường anh muốn xem ngực em một chút thì em giấu giấu diếm diếm, hôm nay lại mặc đồ lộ ra như thế này.” Chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình mặc đồ lộ ngực lộ chân cho người đàn ông khác nhìn, Tần Qua muốn đánh người.

“anh … Cái này đâu giống nhau.”

“Cái gì mà không giống nhau?” Tần Qua lại gần Ngô Đồng, ánh mắt từ trên cao nhìn chằm chằm vào mảng da ngực trắng như tuyết của Ngô Đồng lộ ra, lên giọng “Của em chỉ có thể cho anh nhìn.”

Ngô Đồng thấy Tần Qua lại nhìn chằm chằm ngực mình, phản xạ có điều kiện che ngực.

“Đấy em xem, em lại giấu.” Tần Qua biểu lộ ‘anh đã bắt được chứng cứ rồi nhé’.

“…” Ngô Đồng cảm thấy đối với việc này, mình và người đàn ông có tính chiếm hữu cao này căn bản là không có tiếng nói chung, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh “Vậy em mặc cái gì để bơi.”

Tần Qua suy nghĩ một lát, để Ngô Đồng lại rồi đi ra ngoài, nửa tiếng sau quay lại trên tay là một bộ đồ lặn.

Ngô Đồng mặc bộ đồ lặn vào, cảm thấy nóng không chịu nổi. Còn Tần Qua thấy Ngô Đồng mặc đồ lặn kín đáo nhưng lại làm thân hình có lồi có lõm của cô như ẩn hiện, rối rắm một lúc, cuối cùng thỏa hiệp “Được rồi, chúng ta tìm một bể bơi ít người đi.”

“anh dứt khoát mang em khóa ở trong nhà là được rồi.” Ngô Đồng tức giận.

“Vậy được không?” Tần Qua ngẩng đầu hỏi.

“….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi