ÔNG XÃ PHÚC HẮC: SỦNG TẬN TRỜI

Cố Kỳ Nhất thực sự sợ con chó Teddy kia, vội vàng nói với Hoắc Bắc Cảng đầy vẻ xin tha: "… Ôi... đại ca, em sai rồi, thực sự đã sai rồi. Đừng cho em con chó, em cần một người phụ nữ."

"Con chó nhà anh khá thích chú."

"..." Mẹ kiếp, phải kiên cường lên, không cần phải được một con chó thích.

......

Cố Kỳ Nhất tâm trạng chán nản dẫn Hoắc Bắc Cảng vào trong phòng tổng thống của họ, mấy anh em đang ở trong phòng.

Trông thấy khuôn mặt Cố Kỳ Nhất đầy phiền muội, Tô Tam Sinh lấy ly rượu, đi ngang qua, "Tiểu Tam, chú làm sao thế? Khuôn mặt khó coi như này, chắc là bị đại ca bắt nạt à?"

Tô Tam Sinh là một người trong số họ, tính cách nhẹ nhàng nhất điềm tĩnh, và cũng là người dịu dàng nhất, câu thư sinh trói gà không chặt chính là để mô tả loại người đàn ông này.

Hắn là một bác sĩ nổi tiếng, bác sĩ nổi tiếng trong giới y học, truyền thuyết về hắn trong ngành có rất nhiều, toàn là lời khen ngợi về hắn.

Y thuật của hắn rất cao siêu, chỉ có người mà hắn không muốn cứu, còn không có ai là hắn không cứu được, những bệnh nhân chỉ cần qua tay hắn đến cuối cùng đều phục hồi, khỏe mạnh đánh chết cả mười con bò, hắn có thể giúp cải tử hoàn sinh. Nghe đồn, ngay cả những người được kết luận là tử vong, sau khi được hắn cứu chữa, đều có thể bò từ trong quan tài ra.

Tô Tam Sinh chính là truyền thuyết bất bại trong ngành, tuy nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, bởi vì, muốn hắn nhận phẫu thuật cũng phải có điều kiện, điều kiện duy nhất là xem tâm trạng.

Không ai biết thân phận thực sự của Tô Tam Sinh, hắn không phải là một bác sĩ trong bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng ngứa tay thì nhận một ca phẫu thuật, ngày thường rất bình tĩnh, chỉ tiếp quản sinh ý của gia tộc, an tâm làm một tổng tài đại nhân.

Tô Tam Sinh tính nhẹ nhàng như nước chảy, chỉ có duy nhất một điều là đào hoa, thích qua lại với đủ kiểu phụ nữ.

Nhưng hứng thú của hắn với phụ nữ trước giờ đều không kéo dài quá một tuần.

Cố Kỳ Nhất nghe được lời Tô Tam Sinh nói, thở dài một tiếng, che mặt chạy lấy người, thực sự chán nản. Hắn chỉ là một thiếu niên, không muốn bị bắt nạt.

Lệ Hoài Tôn vừa hay thắng được một phiên cược, lúc này tâm trạng rất tốt, vừa đến trước mặt họ, liền thấy Cố Kỳ Nhất vụng về chạy đi, hình ảnh cay mắt này, thực là say.

Hắn châm một điếu thuốc, khói cuộn tròn nghi ngút trước mặt, bình tĩnh hỏi: "Các cậu nói xem tính cách này của Tiểu Tam Nhi, có thể trở thành châu báu được không? Trông giống như bọn đàn bà, ai không biết lại tưởng rằng nó là một người con gái, đóng giả nam để đi cùng các anh em. Tiểu Tam Nhi còn ẻo lả hơn cả bọn đàn bà.”

Tô Tam Sinh nhấp một ngụm rượu, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý, "Không có cách nào, nó chính là người như thế này, trong nhà nó đứng thứ ba, cũng là con út, trên còn có hai anh, cha mẹ nó lại muốn có con gái nên lúc nào cũng nuôi Tiểu Tam Nhi như một đứa con gái vậy, cứ nuôi mãi rồi không phải sẽ nuôi thành cái dạng này sao? Nhưng nếu cậu không nói thì tôi cũng nghi ngờ Tiểu Tam Nhi là con gái. Lần trước các cậu có thấy nó dùng lan hoa chỉ không, cái dáng vẻ đó quá mức buồn cười, tôi suýt chút nữa thì phun cả ra. Chỉ có thể nói, Tiểu Tam Nhi sinh không đúng giới tính."

"Xong rồi, sợ là Tiểu Tam Nhi bị bẻ cong luôn rồi. Chỉ hy vọng rằng khi nó lập gia đình, pháp luật của nước ta đã cho phép đàn ông cưới đàn ông." Sau khi Lệ Hoài Tôn nói dứt lời liền ném cho Hoắc Bắc Cảng một điếu thuốc. Hoắc Bắc Cảng bắt lấy điếu thuốc lá, không muốn hút thuốc nên lại ném điếu thuốc lá trở lại cho Lệ Hoài Tôn.

Lệ Hoài Tôn ngạc nhiên, "Đại ca, không hút thuốc?"

Hoắc Bắc Cảng không trả lời, đi về phía ghế sofa, cả người mệt mỏi không chút sức lực, nhưng lại có một vẻ gợi cảm khác lạ.

Lệ Hoài Tôn với Tô Tam Sinh trao đổi với nhau một ánh nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi