ÔNG XÃ PHÚC HẮC: SỦNG TẬN TRỜI

"Nói không phải chứ, anh ta thật sự rất bảnh bao, nhân phẩm cũng tốt, trước giờ chẳng thấy lăng nhăng với phái nữ, lại chưa có bạn gái. Nhưng mà tổng giám đốc à, nếu đem so với anh thì anh ta chỉ là kẻ tầm thường thôi, cả một đốt ngón tay của anh cũng chẳng bằng. Hai người mà đứng kế nhau sẽ thấy ngay sự khác biệt đẳng cấp, anh là tiểu tiên nhục (1) còn Mạc Diệc Phong là lão lạp nhục (2). Hơn nữa, anh ta cũng chẳng si tình bằng anh, anh chung thủy, yêu sâu đậm lại còn nuông chiều tiểu thư Hạ Đồng biết chừng nào."

Kỹ năng nịnh nọt của Giang Thừa cực kỳ điêu luyện, sợ Hoắc Bắc Cảng nổi giận, trước khi dứt lời còn không quên khen ngợi anh.

Chỉ là vẻ đẹp của Mạc Diệc Phong quả thực khác xa Hoắc Bắc Cảng.

Một kẻ thì dịu dàng, một kẻ lại lạnh lùng nghiêm nghị.

Nữ giới nếu không có vấn đề gì về tâm sinh lý hẳn sẽ bị thu hút bởi kiểu mẫu dịu dàng ân cần như Mạc Diệc Phong.

Còn đối với loại đàn ông ngàn năm băng giá như Hoắc Bắc Cảng, phụ nữ nhìn chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đã sợ ngây người.

Hoắc Bắc Cảng cười lạnh một tiếng, giọng điệu thẳng thừng khiến Giang Thừa giật bắn: "Giang Thừa, tiền lương tháng này của cậu, toàn bộ trừ sạch."

Giang Thừa: "..." Mẹ kiếp, gian thương!!!

Tôi khen anh hết lời, anh lại trừ lương tôi! Tôi không khen anh, anh cũng vẫn cứ trừ!

Hoắc Bắc Cảng không đợi Giang Thừa nói thêm được câu nào đã cúp ngang cuộc gọi.

Anh nhét điện thoại vào túi, duy trì vẻ hững hờ lạnh nhạt, xuống lầu nhằm hướng bãi đậu xe cất bước, chuẩn bị lái về nhà.

...

Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống (3) ở Bất Dạ Thành, lửa vẫn đang bùng cháy..

Cho đến tận mấy chục phút sau đó, Lệ Hoài Tôn và Tô Tam Sinh đánh mệt rồi mới vừa thở hồng hộc quay trở lại sô pha, nằm vật xuống.

Tô Tam Sinh vốn dĩ sức yếu, đánh Tiểu Tam Nhi chỉ là để giải tỏa, Tiểu Tam Nhi bị Lệ Hoài tôn đánh là chủ yếu, giờ đây mắt sưng môi bầm, vô cùng đau đớn.

Lệ Hoài Tôn nằm trên sô pha, thở dốc: "Quá đã."

Tiểu Tam Nhi: "..." Đờ mờ, anh thì sướng rồi, chịu đau đớn là tôi đây này!

Trải qua vụ đánh hội đồng vừa rồi, Cố Kỳ Nhất ngộ ra hai lý lẽ.

Đệt, sau này đi lính nhất thiết không được làm lính văn nghệ, nếu không thì trong lúc người ta luyện quyền luyện chưởng, hắn chỉ có thể tập múa ương ca!

Thứ hai, sau này hễ trông thấy ba tên Hoắc Bắc Cảng, Lệ Hoài Tôn và Tô Tam Sinh thì vòng đường khác mà đi, không làm anh em nữa!!!

Lệ Hoài Tôn sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, bắt đầu cảm thấy chán ghét nơi này, bèn đứng dậy chuẩn bị trở về, "Tôi về trước đây, tránh cho nhìn thấy Tiểu Tam Nhi lại muốn đập thêm vài phát."

Tiểu Tam Nhi ngay lập tức cảnh giác bụm lấy mông mình, chỉ cho Lệ Hoài Tôn cửa ra và nói: "Biến nhanh, không tiễn!"

Lệ Hoài Tôn ngay trước khi hoàn toàn rời khỏi lại đạp thêm một cái vào mông hắn.

Cố thủ đến vậy vẫn không cứu vớt được quả mông khỏi hành vi ngược đãi.

Sau cùng, Tiểu Tam Nhi mang theo cặp mông bầm dập giậm từng bước đến trước mặt Tô Tam Sinh, hỏi với đôi mắt ầng ậng nước: "Nhị ca, anh mau nói cho em biết đi, bây giờ phải làm thế nào? Sơ Tình về với Đại ca rồi, lại còn có con nữa, phải làm sao bây giờ? Anh sẽ ra sao chứ? Anh thích Sơ Tình lâu như vậy, thế nhưng giờ lại bị Đại ca đoạt mất."

Tô Tam Sinh lừ mắt nhìn hắn, cảnh cáo: "Chuyện này chú biết để trong lòng là được, đừng nói lại với bất cứ ai, ai cũng không được nói, đặc biệt là Bắc Cảng. Anh ấy không biết tôi thích Sơ Tình."

Những cảm xúc đơn phương thầm lặng của hắn, chỉ một mình hắn biết, hắn đã thích Mộ Sơ Tình trong rất nhiều năm, ngay từ lần đầu tiên trông thấy cô thì đã bắt đầu thích rồi.

Sơ Tình lúc ấy vẫn chỉ là cái đuôi nhỏ của Hoắc Bắc Cảng, cả ngày bám theo anh, một tiếng anh ơi hai tiếng anh à, bị Hoắc Bắc Cảng chán ghét đuổi đi, vậy mà vẫn có thể làm như không có gì xảy ra, vẫn tiếp tục theo đuổi.

--------------------------------

(1) tiểu tiên nhục: ở đây chỉ nam giới trong độ tuổi từ 12 đến 25, ngoại hình ưa nhìn, tính cách lương thiện đơn thuần, kinh nghiệm tình cảm chưa nhiều.

(2) lão lạp nhục: chỉ nam giới, thường trên 28 tuổi, kinh nghiệm sống phong phú, kinh nghiệm tình cảm dày dạn, đa số đã có chút thành tựu.

(3) nguyên văn chỉ presidential suite - loại phòng mà các khách sạn cao cấp dùng cho việc tiếp đón các nguyên thủ quốc gia hoặc các đại diện của một thương vụ cấp cao, các nhân vật quan trọng v.v...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi