ÔNG XÃ PHÚC HẮC: SỦNG TẬN TRỜI

Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 71 - Anh Nói Rất Có Đạo Lý, Đm! Tôi Còn Có Thể Nói Được Cái Gì?!
https: //gacsach.com

Giọng nói của hắn giống như độc dược sẽ thẩm thấu đến thân thể của người bên trong.

Thanh âm rất êm tai, chính là người có độc!

Trung Quốc trang bức nhà ai cường? Sơn Đông lam tường Hoắc Bắc Cảng! (câu này ý là hắn ngang tàng, bá đạo)

Hoắc Bắc Cảng này thật là đủ rồi!

Mộ Sơ Tình bị động tác của Hoắc Bắc Cảng làm cho có chút xấu hổ, muốn đong đưa thân thể, tránh thoát cái ôm của hắn, bản thân kiên cường không cần hắn ôm!

Chính là Mộ Sơ Tình hoạt động một bước, Hoắc Bắc Cảng lại đem đùi ôm lấy đôi chân trắng mịn mảnh khảnh của Mộ Sơ Tình, cứ như vậy, tư thế rất ái muội, làm cho Mộ Sơ Tình đỏ mặt lên.

Hoắc Bắc Cảng càng ôm chặt Mộ Sơ Tình, thân thể gần sát cô.

Ngực đàn ông cường tráng săn chắc dán sát vào tấm lưng mềm mại nhỏ bé của người phụ nữ, không thể nghi ngờ chính là máu cùng nước đặt ở cùng nhau, hòa hợp làm một.

"Mộ Sơ Tình, đừng cử động! Nếu cô còn dám động! Tin hay không tôi liền ở chỗ này làm cô!"

Hoắc Bắc Cảng không có thương lượng một câu, mang theo nguy hiểm tức giận, giống như một con báo bị chọc giận, lạnh lẽo làm người không dám động.

Mộ Sơ Tình còn muốn một tát, tát chết hắn, đột nhiên im bặt, không dám tiếp tục.

Người vênh váo như thế, vẫn là không cần trêu chọc.

Không thể trêu vào, cũng đánh không chết.

Mộ Sơ Tình cứ như vậy, giống như con cừu nhỏ, để mặc Hoắc Bắc Cảng ôm cô, hai người thân thể gần sát bên nhau.

Mộ Sơ Tình nằm không thoải mái, thân hình cứng đờ.

"Thả lỏng một chút, tôi không muốn ngủ cùng xác chết."

Hoắc Bắc Cảng rõ ràng cảm giác được người phụ nữ nằm trong lòng ngực mình cứng đờ, không hề buông lỏng, cảm giác cô bị hắn ép buộc, không tình nguyện, cho nên trong lòng hắn không vui, lên tiếng nhắc nhở cô.

"Ngủ với người bị liệt..." Mộ Sơ Tình nói xong mới cảm thấy không ổn, tức khắc đầu nổ mạnh, một lúc không cẩn thận bản thân lại nói ra những lời khó nghe, cô cảm thấy hoảng sợ, bạo lực ẩn giấu trong người cô bạo phát, hình tượng đoan trang thục nữ cô xây dựng bao lâu nay bỗng chốc lại bị huỷ như thế?

Mộ Sơ Tình ý thức được, lập tức liền thay đổi, chèn thêm một câu: "làm lại..."

Hoắc Bắc Cảng: "..."

Hoắc Bắc Cảng cảm giác được người trong ngực mình, bên ngoài là áo ngủ, bên trong một thân dày cộp nội y.

Nghĩ cũng không có nghĩ đến, Hoắc Bắc Cảng móng vuốt cũng đã với vào trong áo của Mộ Sơ Tình, tay hắn rất lớn, rất lạnh, lại giống như là có dòng điện vậy, đột nhiên đi vào, làm Mộ Sơ Tình cảm giác toàn thân như bị điện giật, cả người run rẩy một chút.

Hoắc Bắc Cảng vươn tay đến sau lưng cô, một tay cởi bỏ khuy áo ngực của cô.

"Cách" một tiếng nhỏ, khuy áo được mở ra, áo ngực lỏng lẻo.

Mộ Sơ Tình hoảng hốt trừng lớn mắt, lông tơ dựng đứng lên, cô khẩn trương run run, vội vàng che lại quần áo của mình, chặn tay Hoắc Bắc Cảng lại, cô như muốn ngừng thở.

Sắc mặt lập tức đỏ lên, y như cà chua, cô nghiến răng nghiến lợi, "Hoắc Bắc Cảng! Anh đang làm cái gì?"

Hoắc Bắc Cảng tiếng nói trầm thấp, hắn gỡ tay Mộ Sơ Tình ra, lập tức rút chiếc áo ngực từ bên trong áo ngủ ra, còn nghiêm trang giảng đạo lý: "Tôi nghe nói phụ nữ mặc áo ngực đi ngủ không tốt, sẽ ảnh hưởng đến bộ ngực, dẫn đến ung thư vú. Tôi cũng không muốn con trai tôi còn nhỏ như thế đã mất mẹ."

Mộ Sơ Tình sốt ruột, mắt thấy áo ngực bay đi, "Anh nghe ai nói? Kẻ đó đúng là lừa gạt, lừa gạt anh! Không có việc gì, anh mau đưa cho tôi đi."

Hoắc Bắc Cảng: "..."

"Hoắc Bắc Cảng! Anh bị bệnh có phải không?!" Mộ Sơ Tình, cuối cùng nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng đem nội y của cô ném đi liền nổi giận.

Nhưng mà hắn ném đồ của cô ra xa, cách xa vạn dặm, cô duỗi tay đi lấy như thế nào đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi