ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Thật sự là quá có ý tứ, Lãnh Tư Thành và tiểu tam thâm tình nhìn nhau, vợ anh ta tránh ở lầu hai lén nhìn anh ta. Cố Thanh Thanh ngượng ngùng vừa rồi, Cố Thanh Thanh nói đến Thẩm Á Đình vẻ mặt xử theo phép công, Cố Thanh Thanh giỏi giang ở buổi sáng kia, giống như trong nháy mắt tất cả đều không thấy. Lúc này cô, vừa thương tâm lại thương tình, tựa hồ còn mơ hồ có chút chờ đợi. Nhưng bên trong chờ đợi, còn có chút thống khổ không thể miêu tả.

Anh nhìn nhìn, cúi đầu nghĩ nghĩ, ngay sau đó trên mặt nổi lên một chút tươi cười, thoải mái hào phóng đi đến giữa sân, cao giọng mở miệng với Lãnh Tư Thành: “Vị này chính là Lãnh Tư Thành đi? Chào anh, tôi là Lâm Chu Dật của nhà họ Lâm, cũng là ông chủ quảng cáo Húc Dật.”

Lãnh Tư Thành hơi hơi chuyển tròng mắt, nhìn thoáng qua anh ta.

Lâm Chu Dật một thân tây trang màu xám, bộ dáng cũng không xuất sắc, lại cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc. Vóc dáng anh ta tuy rằng hơi thấp hơn Lãnh Tư Thành, nhưng cũng là 1m8, có vẻ thon dài đĩnh bạt. Đặc biệt là một cổ khí chất ưu nhã tự tin quanh thân, vừa thấy cũng là một người rất xuất chúng.

Lâm Chu Dật còn cười: “Tôi sớm nghe, chú Lâm Vũ Thần của tôi nói đến anh. Chú ấy nói, tôi có rất nhiều chuyện cần học tập anh. Ví dụ như -- chú ấy thường nói tôi quá ngoan, nên ra ngoài ‘ giao tế giao tế ’ nhiều hơn.”

Anh ta nói, còn đặt ánh mắt ở trên người Trần Văn Tiệp. Ý tứ kia rất đơn giản, Trần Văn Tiệp - kẻ “Giao tế” này, cũng chỉ là “Giao tế”.

Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, lại không có phản bác, ngược lại hỏi: “Cha nuôi thế nào?”

Lâm Vũ Thần cũng là người nhà họ Lâm, là cha nuôi của abg, khi còn nhỏ vẫn luôn nuôi anh, thậm chí cứu mạng của anh và mẹ anh. Đến bây giờ Lãnh Tư Thành vẫn là rất tôn kính ông, thậm chí ở trên tình cảm, còn muốn thân cận hơn Lãnh Vân Đình - cha ruột của mình nhiều. Sau lại mẹ anh trở lại bên người ba anh, Lâm Vũ Thần liền rời khỏi, nghe nói sau đó đi hải ngoại, nhiều năm như vậy cũng không về nước.

Tuy rằng nhà họ Lâm và nhà họ Lãnh vẫn luôn có cạnh tranh với nhau, nhưng cũng có liên hôn. Nhà mẹ đẻ bà nội Lãnh Tư Thành - Phong Lâm Tuyết chính là nhà họ Lâm.

“Vẫn là như vậy, vẫn luôn lẻ loi một mình.” Lâm Chu Dật cười, nhìn Lãnh Tư Thành, lại nhìn nhìn Trần Văn Tiệp bên người anh, ý có điều chỉ, “Lại nói tiếp, nhà họ Lâm chúng tôi đều là hạt giống si tình, yêu một người, lựa chọn hôn nhân, liền sẽ không dễ dàng buông tay.”

Giọng nói của anh ta không thấp, cũng có thể là bởi vì Lãnh Tư Thành xuất hiện, làm hiện trường một mảnh an tĩnh, ít nhất, có thể bảo đảm để Cố Thanh Thanh lầu hai nghe thấy. Anh nói, lại giống như ngượng ngùng dùng tay sờ sờ cái ót, “Hai nhà chúng ta còn có quan hệ thông gia đi? Luận bối phận, tôi phải gọi anh một tiếng ‘ anh họ’. Đúng rồi, nghe nói anh họ đã kết hôn. Không biết khi nào có thời gian, có thể chính thức tới cửa bái phỏng anh họ còn có chị dâu họ?”

Một câu “chị dâu họ” cuối cùng vừa ra, sắc mặt Trần Văn Tiệp lập tức thay đổi! Lãnh Tư Thành cũng ánh mắt ngưng đọng, Lâm Chu Dật vòng một vòng lớn, trong lời nói lại chữ chữ lời nói sắc bén, không giống như là đang lôi kéo làm quen, ngược lại như là tới đập phá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi