ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Từ sau khi gả cho anh vào ba năm trước, ngoại trừ đi trường học đi học, một mình cô bị nhốt ở biệt thự này, trừ phi sự kiện đặc thù, một tháng Lãnh Tư Thành chỉ tới nơi này một chuyến, ngoại trừ cô và người hầu, không còn những người khác nữa. Căn nhà trống không, liền giống như tâm trống rỗng của cô.

Vì làm tốt phu nhân của anh, cô đặc biệt học tập qua nấu nướng, học tập qua xã giao lễ nghi, học tập qua khiêu vũ và dương cầm. Biết anh thích phẩm rượu, cũng đam mê pha trà, cô còn học tập qua phẩm rượu cùng trà nghệ. Nhưng hết thảy nỗ lực, ở xì căng đan lần lượt của anh, cùng bên trong lạnh băng mỗi tháng một lần, dần dần tiêu hao hầu như không còn.

Trở mình, không muốn động.

Mặc kệ là mỗi lần mẹ đòi tiền, hay là mỗi lần anh trai xảy ra chuyện do anh giải quyết, cô đều cần phải trả giá “giá lớn”. Cô không có tiền, cũng chỉ có thể -- bồi - thường - thịt thôi.

Nếu không phải “tốn tiền”, lấy cá tính của Lãnh Tư Thành, chỉ sợ đều khinh thường chạm vào một ngón tay đầu của cô đi……

Dạ dày ẩn ẩn có chút đau, hẳn là uống thuốc xong việc. Có phải cô nên vô cùng may mắn, mỗi tháng Lãnh Tư Thành chỉ tới đây một lần, cô cũng chỉ có một lần sẽ khó chịu như vậy không?

Không hỏi qua chuyện riêng của anh, không để ý tới xì căng đan của anh, mỗi lần khi tới đây “Hầu hạ” anh thật tốt, đều là nên làm theo lý thường.

Có lẽ là quá mệt mỏi, đến Cố Thanh Thanh cũng không biết, chính mình là lặng yên ngủ từ khi nào.

Trong lúc hoảng hốt, chỉ cảm thấy tựa hồ có người xoa cái trán của cô, ánh mắt lo lắng lại phức tạp nhìn cô, còn cảm giác được, bên người chính mình trầm xuống, chính mình giống như rơi vào một cái ôm ấp ấm áp quen thuộc.

Là Lãnh Tư Thành sao? Nếu là anh thì sẽ tốt biết bao?

Tuy rằng cô là ở trong mộng, cũng cảm thấy, suy nghĩ này là buồn cười cỡ nào!

Kết hôn ba năm, thời gian hai người ở bên nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc anh đưa tiền mới có thể tới, ngủ với cô xong lập tức rời đi, cho dù đi không được, cũng tuyệt đối không ngủ cùng một phòng với cô, tình nguyện đến phòng sách ở.

Cũng đích xác giống như người ngoài nói, cô và anh kết hôn, không có áo cưới, không có nhẫn kim cương, không có hôn lễ, không có tuần trăng mật, thậm chí một tấm “ảnh kết hôn” duy nhất, cũng chỉ là lúc bọn họ đơn giản đi Cục Dân Chính đăng ký chụp lại một tấm vì lãnh chứng.

Mà này, cũng xem như là một tấm ảnh chụp chung duy nhất giữa hai người bọn họ.

Cô vĩnh viễn sẽ không quên, lúc anh “Cầu hôn” cô, thần sắc sơ đạm ánh mắt hờ hững kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi