ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Nhưng ngón tay vừa mới đặt tới trên đầu lọc, anh lại hung hăng đóng hộp thuốc, mở cửa xe, chân dài bước xuống xe, đi nhanh đến cửa lớn.

Người hầu đang ở chỗ huyền quan quét đất, Lãnh Tư Thành bỗng nhiên xông vào, dọa cô ấy hoảng sợ. Mới vừa hô “Tiên sinh”, Lãnh Tư Thành cũng không thèm để ý, lập tức đi đến lầu hai!

Đẩy cửa phòng ra, trong phòng vẫn là một mảnh tối đen, tròng mắt sắc bén nhìn lướt qua trong phòng, lại không có nhìn đến thân ảnh Cố Thanh Thanh.

Trong phòng tắm bên cạnh lại truyền đến tiếng nước “ào ào”, Cố Thanh Thanh còn tưởng rằng là người hầu đi vào, cùng với tiếng nước, cô còn hỏi một câu: “Là hỏi tôi buổi sáng ngày mai ăn cái gì sao? Tôi muốn sáng mai ăn bánh bao thịt, tủ lạnh còn đó, chưng mấy cái đi.”

Bữa sáng mai ăn bánh bao thịt, nếu anh nhớ không lầm, mẹ Nhiếp Chi Ninh là đến từ Giang Tả, anh ta thích ăn nhất, cũng là bữa sáng bánh bao thịt!

Ngón tay, hơi hơi buộc chặt, Lãnh Tư Thành hơi hơi nheo tròng mắt lại, nhìn đến trên giường đệm còn rơi váy cô mặc đêm nay.

Anh chậm rãi đi qua, cầm lấy lễ phục xinh đẹp kia. Ngón tay thon dài lật lật nhãn hiệu, quần áo nhãn hiệu này, giá cũng không thấp hơn một vạn!

-- Quan trọng nhất chính là, cái váy này, không phải anh mua cho cô!

Bình thường Cố Thanh Thanh mặc đều là trang phục thoải mái rộng thùng thình, giá cả đại đa số lấy mấy trăm đồng là chủ, trừ phi là anh chọn cho cô, nếu không tuyệt đối sẽ không mua nhãn hiệu đắt như vậy! Cô liền thích Nhiếp Chi Ninh như vậy, nương Lý Du Du ngụy trang đi nhìn anh ta, cố ý trang điểm chải chuốt một phen, còn mua quần áo đắt như vậy?

Ngón tay cầm quần áo, đột nhiên buộc chặt.

Tuy rằng lúc hai người ở bãi đỗ xe gặp mặt không nói cái gì, nhưng ai biết, có phải bởi vì có liên quan với Lý Du Du, cho nên không thể biểu hiện quá thân mật hay không? Anh ngồi ở trong xe, tuy rằng Cố Thanh Thanh đưa lưng về phía anh, nhìn không thấy biểu tình của Cố Thanh Thanh. Nhưng mặt Nhiếp Chi Ninh là đối diện anh, anh có thể xem rành mạch, biểu tình trên mặt Nhiếp Chi Ninh, có kinh hỉ, có bất đắc dĩ, càng có -- cảm xúc càng phức tạp càng thâm trầm những thứ này nữa!

Trong nháy mắt kia, anh rất muốn lái xe qua, lái xe đụng ngã tên khốn kiếp Nhiếp Chi Ninh kia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi