ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Mỗi lần trước khi anh “Lâm - hạnh” cô, đều sẽ cố ý bảo trợ lý Trình gọi điện thoại tới thông báo cho cô, để cô thu thập thật tốt một chút, chuẩn bị “Tiếp giá”.

Không phải anh ở chung với Trần Văn Tiệp ở tiệc tối sao? Anh và Trần Văn Tiệp nên mới tốt hơn không lâu, đúng là thời điểm “Củi khô lửa bốc”, sao anh sẽ có thời gian lại đây?

-- Hơn nữa, cô giống như, lại là ở trong lòng ngực của anh?

Mà cô, lại có thể là ngủ nghiêng, hai tay hai chân, như là ôm gối ôm, giống như bạch tuộc quấn ở trên người anh?

Lãnh Tư Thành không thích tiếp xúc với cô nhất, ngoại trừ lúc gì kia kia, đều là tận lực có thể cách bao xa, liền cách bấy xa. Lúc này, sao anh lại nằm ở bên người cô, lại còn ôm nhau với cô……

Cố Thanh Thanh ngây người, nhìn dung nhan tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, trái tim liền nhảy lên tựa hồ đều chậm nửa nhịp.

Trong không khí, có chút an tĩnh. Hương vị thanh tuấn dễ ngửi trên người người đàn ông, xen lẫn một chút mùi rượu và thuốc lá nhàn nhạt, lặng yên mờ mịt tràn ra ở trong nhà.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, bên trong tròng mắt bình tĩnh của Lãnh Tư Thành, rốt cuộc nhiều thêm một tia dao động, anh vươn tay, một đầu ngón tay chọc ở trên trán cô -- sau đó dùng sức, chán ghét đẩy cô rời khỏi bên người mình một chút. Tiếp theo chân dài mở ra, nhanh chóng đứng dậy từ bên cạnh. Lúc này Cố Thanh Thanh mới phát hiện, anh hoàn toàn không cởi quần áo, là mặc quần áo mà nằm.

Không đợi cô nói chuyện, Lãnh Tư Thành liền ném một câu lên đầu cô, trong giọng nói tràn ngập trào phúng: “Cố Thanh Thanh, tôi không nghĩ tới cô…… đói khát như vậy. Cô liền muốn bò lên trên giường tôi như vậy sao?”

Cố Thanh Thanh có bao nhiêu lời nói, đều bị một câu này của anh sặc đến nghẹn ở trong cổ họng. Vừa rồi cô thật là giống như bạch tuộc quấn ở trên người anh, nhưng cô thật sự không phải cố ý!

-- Tuy rằng, lúc ở trong mộng, cô thật là từng chờ đợi nho nhỏ, bọn họ có thể giống như vợ chồng bình thường, thân mật một chút, lại gần sát một chút.

Cô muốn giải thích: “Tôi không có! Tôi chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?” Lãnh Tư Thành hừ lạnh một tiếng, hơi hơi hất cằm lên, trên mặt tuấn mỹ đến cực điểm, một bên khóe môi gợi lên tươi cười, con ngươi toàn là ý đông lạnh trào phúng: “Chỉ là, lần này cô không có ‘ có cầu với tôi ’, tôi cũng không có trả tiền, đúng không?”

Một câu, nháy mắt nói đến sắc mặt Cố Thanh Thanh tái nhợt. Đúng, anh nói đều đúng. Mỗi lần anh tới tìm cô, không phải vì cho cô phí sinh hoạt, chính là vì giúp anh trai cô giải quyết khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi