ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Cố Thanh Thanh vội vàng bò lền từ bên kia, lặng lẽ xốc một góc chăn lên nằm xuống, tắt đèn đi.Trong phòng, một lần nữa khôi phục tối đen và an tĩnh.Rất lâu sau đó, Lãnh Tư Thành hơi hơi mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, một cánh tay duỗi lại đây, ôm thân thể anh!Cả người Lãnh Tư Thành cứng đờ, vốn đã thở ra một nửa khí, đều nghẹn ở ngực, giống như sợ đánh thức cô, chậm rãi thở ra, hít sâu này thật đúng là hít sâu, vừa hô hấp đều vượt qua ba mươi giây.Anh rất cẩn thận, rất cẩn thận nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Thanh Thanh nhắm mắt lại, tuy rằng môi phân biệt rõ hai phần trên dưới, giống như là lúc chó nhỏ mèo nhỏ ngủ, không thành thật giơ giơ móng vuốt, lại càng thêm ngủ say nhích lại gần.Lúc cô vừa mới nằm xuống, vốn dĩ đã bị Lãnh Tư Thành cuốn đi chăn bị đông lạnh, tắm rửa và sấy tóc, cũng bởi vì sợ đánh thức anh, chỉ dám mở ra một chút nước, một chút gió. Tự chủ của Cố Thanh Thanh, chỉ dùng được ở thời điểm thanh tỉnh. Chờ ngủ rồi, cô tự động tự phát sẽ đi tìm kiếm thứ làm cô ấm áp -- tỷ như nói, Lãnh Tư Thành.Lãnh Tư Thành ghét bỏ nắm tay cô đang ôm phần eo của mình lên, ném sang hướng ngược bên trái. Cố Thanh Thanh cũng theo xu thế tay anh hất ra thân mình nằm trở về, lúc này Lãnh Tư Thành mới ra thở ra một hơi, nhưng không nghĩ tới, ngụm khí này còn chưa ra đến một nửa, lại bị cường ngạnh sinh sôi nghẹn ở trong cổ họng!Bởi vì, lần này Cố Thanh Thanh không phải là chỉ giơ một cánh tay lại đây, mà toàn bộ thân thể cô đều dựa vào lại đây, đầu gối vào bờ vai của anh, chân đều quấn tới, cánh tay càng là ôm anh thật chặt, giống như sợ anh chạy trốn.Lần trước lúc cô sinh bệnh, liền đã từng ôm chặt anh trong lúc ngủ mơ. Lần này lại là như vậy. Lãnh Tư Thành thở ra một hơi, lại duỗi dài tay ra, lần này cẩn thận một chút dịch mở tay cô, cũng dịch mở chân ra, lúc vừa định cũng đẩy đầu cô ra một chút, tay đã duỗi đến ấn đường của cô, ấn đường của cô lại chợt nhăn lại, vô ý thức há miệng, lại kêu một câu: “Ba ơi.”Tay Lãnh Tư Thành chợt ngừng, mỗi lần đều là như vậy, lúc cô sinh bệnh, lúc cô yếu ớt, lúc cô cô độc, giống như là con thú nhỏ đang kêu gọi cha mẹ, mỗi lần kêu đều là “Ba ơi”.Lại nói tiếp, tuy rằng ba Cố Thanh Thanh uống rượu đánh bài không nên thân, nhưng là, ngược lại rất yêu thương nhà họ Cố và đứa con gái nhỏ. Ngô Ái Mai trọng nam khinh nữ, bất công con trai, Cố Thanh Thanh vừa là sinh vượt quá cho phép vừa là con gái, vừa sinh ra đã bị phạt không ít tiền. Mỗi lần khi Ngô Ái Mai quở trách con gái là “hàng lỗ vốn”, ba Cố ngược lại say khướt vuốt đầu con gái, vẻ mặt thương tiếc nói: “Lỗ vốn cái gì, Thanh Thanh của chúng ta lớn lên rất xinh đẹp, lại thông minh, về sau nhất định có thể gả cho một hộ người trong sạch.”Còn mua một ít ăn vặt từ trong số tiền thưởng ít ỏi của mình, mua kẹo cho cô ăn.Lúc ba Cố qua đời, cũng chỉ có cô khóc thương tâm nhất.“Ba, ba ơi……” Cố Thanh Thanh nhăn mày lại một tiếng một tiếng nỉ non như là cô nhạn rời bầy, âm thanh nhẹ tựa hồ đều sắp không nghe thấy.Đây mới là ma, đây mới là nợ! Rõ ràng nhìn cô lãnh tâm lãnh phổi, hận không thể bóp ch3t cô, nhưng lúc này, thấy cô nhíu mày, anh lại không nhìn nổi cô không tốt.Lãnh Tư Thành thở dài một tiếng, duỗi tay, vuốt phẳng nếp nhăn trên ấn đường của cô, đắp chăn cho cô.Có lẽ là cảm nhận được độ ấm thân thể vốn có của anh trong chăn, tuy rằng Cố Thanh Thanh vẫn là nhẹ giọng nỉ non “Ba ơi”, nhưng mày vốn nhăn lại dần dần giãn ra, hô hấp, cũng dần dần trở nên bình thản.Chỉ là, sau khi cô chân chính ngủ say, Lãnh Tư Thành lặng yên không một tiếng động xuống giường, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, pha ly trà -- đêm nay, chỉ sợ anh chỉ có thể vượt qua trong công việc.Lúc Cố Thanh Thanh tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.Giương mắt nhìn bên người, Lãnh Tư Thành đã sớm không còn, chính mình lại có thể ngủ tới chính giữa giường lớn, đến chăn đều che lại hơn phân nửa.Cố Thanh Thanh hoảng sợ, lập tức đứng dậy, đồ ngủ bị Lãnh Tư Thành quét rơi xuống đất còn ở đó, trừ cái đó ra, hết thảy như thường -- ly trà anh tự pha kia, đã sớm thu dọn sạch sẽ.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi