ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Samoyed lại nổi tiếng “nghịch ngợm”, tính tình hoạt bát nhất . Cố Thanh Thanh ngẫu nhiên quay đầu, mới phát hiện Lãnh Tư Thành còn không nhanh không chậm đi theo. Tầm mắt hai người giao nhao ở giữa không trung, đáy mắt Lãnh Tư Thành gần như liền chưa từng có chút dao động, tựa như nhìn người xa lạ.Cố Thanh Thanh hơi hơi cúi đầu, tiểu Wales ngẫu nhiên dừng lại bước chân, đi tới dưới đại thụ ngửi lại ngửi, lại đi tiểu ngâm tăng mạnh mùi vị. Tốc độ bước chân của Lãnh Tư Thành không đổi, lại có thể cứ như vậy lướt qua ở bên người cô. Cố Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, anh tiếp tục đi tới, hoàn toàn không cảm thấy, ném xuống cô thì có gì không đúng.Chờ tới chỗ sườn núi tiểu Wales tựa hồ nghe thấy được thứ gì đó, chân chạy bay nhanh, cô kéo không nhúc nhích, dây thừng vừa thoát, trơ mắt nhìn tiểu gia hỏa chui vào đường nhỏ.“Wales! Wales!” Cố Thanh Thanh nhìn nhìn Wales chạy trốn, lại nhìn xem Lãnh Tư Thành đã đi xa, nghĩ nghĩ, vẫn là một đầu chui vào đường nhỏ đuổi theo chó.Đường nhỏ bảy cong tám vòng, tựa hồ là thông về phía ngọn núi khác, khó khăn lắm cô đuổi theo tiểu Wales được, đang muốn giáo huấn nó, một giọng nói truyền đến: “Thanh Thanh?”Cố Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, là Nhiếp Chi Ninh, anh cũng mặc trang phục vận động, bộ dáng tựa hồ đang ở chạy bộ.Cố Thanh Thanh nhớ tới, anh ta cũng là ở gần đây, chỉ là không nghĩ tới, hôm nay vừa lúc đụng phải anh ta cũng đang chạy bộ.Lại nói tiếp, hai người cũng là bạn học từ cao trung đến đại học. Tuy rằng đại học học không phải cùng một ngành, nhưng cũng chạm mặt, bình thường còn ngẫu nhiên có liên hệ ở hội học sinh, còn muốn thân mật hơn bạn học một ít.Hơn nữa, nếu không phải bởi vì chuyện kia, có lẽ, hiện tại hai bọn họ đã là bạn trai bạn gái.“Chào anh.” Cố Thanh Thanh gật đầu chào hỏi, sau đó lập tức bắt lấy tiểu Wales lôi kéo thằng giáo huấn nó, “Về sau mày còn chạy loạn không?”Tiểu Wales “gâu” một tiếng, cái mũi nhỏ hít hít, bộ dáng tựa hồ nhận ra Nhiếp Chi Ninh là người quen, rồi lại không phải rất quen thuộc, đặt mông ngồi ở giữa hai người bọn họ le lưỡi, như là muốn ngăn cách bọn họ.Nhiếp Chi Ninh hiển nhiên có rất nhiều lời nói muốn nói với cô, khó khăn gặp được một cơ hội như vậy, đâu thể buông tha: “Em là ra ngoài dắt chó đi dạo sao? Vừa lúc, anh cũng đang chạy bộ, không bằng chúng ta cùng nhau đi?”Cố Thanh Thanh lập tức bày tỏ: “Tôi là cùng đi ra ngoài với Lãnh Tư Thành.”Cô quay đầu lại, nhìn nhìn đường nhỏ chính mình đuổi theo tới, đường nhỏ trong rừng lộn xộn, quay đầu lại xem lần nữa, hoàn toàn không biết chính mình lại đây từ nơi nào.Nhiếp Chi Ninh nhìn ra cô chần chờ, còn kiến nghị nói: “Núi này nhìn không lớn, nhưng là nhiều cây, đường nhỏ cũng nhiều, em là cùng nhau ra ngoài với…… học trưởng, chúng ta đi theo đường lớn, luôn là có thể tìm được anh ta.”Cố Thanh Thanh có điểm khó xử. Cô đã kết hôn với Lãnh Tư Thành, Nhiếp Chi Ninh cũng đính hôn với Từ Tử Câm, luôn cảm thấy có phải nên muốn tránh né một chút không?“Cho dù…… Chúng ta không thành người yêu, nhưng là, luôn là bạn bè nhiều năm đi? Chúng ta vẫn là bạn học, thời điểm cao trung, em vẫn là ngồi cùng bàn với anh đấy.”Anh thật sự có rất nhiều lời nói, muốn nói với cô, muốn gặp cô, muốn nói rõ với cô -- Cho dù, bọn họ đã không có khả năng, nhưng là, dù là chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô cũng được.Cố Thanh Thanh ngước mắt, nhìn đến một tia chờ mong cùng thần sắc khẩn cầu trên mặt Nhiếp Chi Ninh, gật gật đầu: “Được.”Cố Thanh Thanh dắt chó, Nhiếp Chi Ninh đứng ở bên người cô, hai người cách một khoảng cách tay xa tản bộ.Hai người ai cũng không có nói chuyện, chỉ có lục lạc trên cổ tiểu Wales còn đang vang “Leng keng leng keng”.Ánh mặt trời sáng sớm, xuyên thấu qua lá cây nồng đậm, theo trên người hai người, gió nhẹ thổi tới, bùn đất đặc biệt trong rừng cùng hương khí sáng sớm ập vào trước mặt, như là xây dựng một bí cảnh thế ngoại đào nguyên , ấm áp, hòa hoãn, xinh đẹp.-- Tựa như, cảm giác cô cho người ta.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi