ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Lại nói, hôm này là ngày thứ ba trong kỳ s1nh lý của cô, tuy rằng bụng không đau, chỉ là đổ máu quá nhiều, tinh thần uể oải, Từ Tử Câm loại cặn bã này, càng là nhìn cũng lười nhìn.Từ Tử Câm vừa thấy được bộ dáng lãnh đạm của cô, càng là khó chịu, đi mau hai bước lại đây: “Cố Thanh Thanh, cô đây là biểu tình gì?”“Có việc?”Cố Thanh Thanh ngẩng đầu hỏi cô ta, trên mặt là viết hoa bình tĩnh, Từ Tử Câm sửng sốt, lắc đầu.Thấy cô ta lắc đầu, Cố Thanh Thanh lười đến cãi cọ với cô ta, dứt khoát xem cô ta thành chướng ngại vật -- vòng qua cô ta, ôm văn kiện đi ra ngoài.Từ Tử Câm bị ném ở sau người ngẩn ngơ, ngay sau đó, trên mặt hiện ra một chút sắc mặt giận dữ!Tôi ngược lại muốn xem con chấu chấu như cô, còn có thể nhảy nhót bao lâu?“Cố Thanh Thanh, cô không nghe được sao? Quảng cáo của Chi Ninh, điểm danh bảo tôi đi làm! Giống như cô vậy, nhà họ Nhiếp còn chướng mắt!”Cố Thanh Thanh không để ý cô ta, tốc độ bước chân không đổi đi ra cửa. Mới vừa đi đến cạnh cửa, cô còn nghe được Từ Tử Câm phía sau nói: “Biết vì sao cuối tuần này anh Tư Thành mặc kệ dự án kế hoạch của chúng ta sao? Bởi vì anh ấy nghe nói chị Tử Bội muốn tham gia liên hoan phim Berlin, đặc biệt đi Berlin, đi gặp chị Tử Bội!”Cố Thanh Thanh vẫn không để ý cô ta, thậm chí bước chân xoay người rời đi còn nhanh vài phần. Chờ đi đến gian trà nước, thân thể cô dựa vào tường, mặt vốn vô biểu tình, nháy mắt suy sụp xuống!Lãnh Tư Thành, đi Berlin, thật là vì Từ Tử Bội sao?Có phải, lại có quan hệ gì với cô ta không? Cô không thể đoán được tư tưởng của Lãnh Tư Thành, càng không thể để anh không đi gặp mặt với Từ Tử Bội, tiếp xúc với cô ta!Có lẽ là bởi vì do kỳ s1nh lý mấy ngày nay, cô tựa hồ cũng cảm thấy chính mình đặc biệt “Yếu ớt”. Lại hoặc là, là bởi vì tuy rằng anh không tình nguyện, lại bồi ở bên người cô trong hai ngày cô khó chịu nhất trong kỳ s1nh lý của cô, chỉ là điểm này, khiến cho trong lòng cô, tựa hồ mơ hồ sinh ra một chút chờ mong với anh……Cô hít sâu mấy hơi, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, nghênh diện liền đụng phải Lâm Chu Dật!Cố Thanh Thanh hoảng sợ, văn kiện trong tay “ào ào” rơi xuống trên mặt đất, sau khi cô sửng sốt, lập tức ngồi người xuống, nhặt văn kiện rơi tán loạn đầy đất lên. Lâm Chu Dật nhìn nhìn cô ngồi xổm thành một điểm nhỏ, thay bằng một tươi cười ôn hòa vô hại, cũng cúi người xuống theo, nhặt một phần văn kiện rơi cuối cùng lên, đưa tới trước mặt cô.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi