ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

“Cái gì hả?” Lý Du Du lớn giọng truyền đến, “Tớ nói với cậu, Lãnh Tư Thành thật ở bên nhau với Trần Văn Tiệp, rốt cuộc cậu đang làm gì! Đã mây đen áp đỉnh rồi, chính cung nương nương như cậu còn không đi chỉnh lý hậu cung?”

Hai cuộc điện thoại, cùng một sự kiện, một người muốn cô đi hầu hạ Lãnh Tư Thành, một người bảo cô xé X với Lãnh Tư Thành.

Lý Du Du cũng làm việc ở giải trí Hoàng Đình, một đường lăn lê bò lết từ trợ lý người phụ trách làm lên, hiện tại cũng vinh dự trở thành phó đạo diễn. Giới giải trí có gió thổi cỏ lay gì cô ấy đều biết, đặc biệt -- mỗi một đợt của Lãnh Tư Thành gần như đều là nhóm tiểu hoa đán trong giải trí Hoàng Đình.

“Cậu đều nói là ‘ hậu cung ’? Anh ta nhiều phụ nữ, không phải bình thường sao?” Cố Thanh Thanh hơi dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng nhạt, lại thực mau biến mất không thấy.

“Đúng rồi, phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, tuy rằng chán ghét những phụ nữ muốn thông đồng Lãnh Tư Thành đó, nhưng mà ghét nhất vẫn là Lãnh Tư Thành hoa tâm đại củ cải kia! Tớ nói cho cậu biết, cậu còn ẩn nhẫn như vậy nữa, anh ta cũng sẽ không khen cậu ‘ hiền huệ ’, chỉ có thể làm trầm trọng thêm!”

“Làm trầm trọng thêm…… thì thế nào?” Cố Thanh Thanh đi đến bên cửa sổ, đầu tóc ướt sũng rũ ở sau người, nhìn màn đêm u ám nơi xa, chợt lại cười khổ một tiếng, “Hiện tại đã ba năm. Có lẽ, tớ thực mau liền phải thoái vị nhường chỗ rồi?”

Lời còn chưa dứt, cửa lập tức bị đẩy ra, Cố Thanh Thanh hoảng sợ, lại có thể là Lãnh Tư Thành!

Bên kia, giọng nói của Lý Du Du còn truyền đến: “Thoái vị nhường chỗ cái rắm a, cậu là vợ cả chính quy, cho dù người khác là ánh trăng sáng trước giường, giọt máu muỗi này của cậu cũng là chuyển chính thức. Cô ta về nước thì thế nào, phá hư gia đình người ta đó chính là tiểu tam a……”

Cố Thanh Thanh lập tức cắt đứt, có chút chân tay luống cuống chào hỏi với anh: “Anh…… Tới.”

Cuộc điện thoại vừa rồi anh nghe được bao nhiêu? Có thể cảm thấy cô, ở sau lưng trộm nghị luận anh là không đúng không?

Lãnh Tư Thành nặn ra một chữ “ừ” từ chóp mũi, cũng không để ý cuộc điện thoại vừa rồi của cô chút nào, ánh mắt nhàn nhạt thoáng nhìn cô, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, cảm mạo hẳn là tốt rồi đi.

Ánh mắt dời xuống, dừng ở trên váy ngủ tơ tằm đường viền ren cô mặc, ánh sáng trong mắt lóe lóe cực nhanh, lại thực mau thu trở về, cúi đầu, không nhanh không chậm cởi bỏ từng viên cúc áo sơ mi.

Trong phòng có chút yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh sột sột soạt soạt anh cởi quẩn áo ra. tay cầm khăn lông của Cố Thanh Thanh giơ đến giữa không trung, muốn chà lau bọt nước đỉnh đầu, lại thả xuống dưới, “Cám ơn anh giúp anh trai của tôi.”

Tuy rằng là mẹ dặn dò, nhưng mặc kệ nói như thế nào, anh ra tiền cứu anh trai, cô vẫn là cảm kích.

Ngón tay Lãnh Tư Thành hơi dừng một chút, con ngươi có ánh sáng cảm xúc nhìn không thấy chuyển qua. Nhẹ nhàng cởi một viên cúc áo cuối cùng ra, bỏ đi áo ngoài, ném áo sơmi ở trên người cô. Cô lập tức tiếp nhận, tựa hồ cảm thấy vừa rồi thái độ của mình không đủ “Khẩn thiết”, lại lập tức kiến nghị: “Cần tắm rửa sao? Tôi giúp anh chuẩn bị khăn tắm và quần áo ngủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi