ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Cô hít sâu một hơi, vẫn là bật di động lên, tin nhắn phía trên viết: “Sắp đến sân bay. Năm vạn đồng đã chuyển gửi vào tài khoản của cô. Chú ý thân thể. “Tuy rằng bốn chữ cuối cùng, tựa hồ là đang nói với cô phải bảo trọng một chút, nhưng là, tất cả điểm chú ý của cô, đều ở “Năm vạn đồng đã chuyển gửi vào tài khoản của cô" phía trước!Anh đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ tối hôm qua ngủ với cô một đêm, anh phải trả tiền sao?À, không phải tiền một đêm, đây là vài buổi tối, đều tích cóp chung một chỗ, cùng nhau đưa qua sao?Tay Cố Thanh Thanh run lên, một loại cảm giác nhục nhã mãnh liệt, như bị một cái tát hung hăng vả mặt, lại đột nhiên sinh ra!Lại là tiền, lại là tiền! Anh cảm thấy chính mình thật sự tiện-- như vậy, rõ ràng đã kết hôn, ngủ với cô còn cần tính rõ ràng như vậy! Cô thậm chí, còn kém hơn những bạn gái kia của anh, ít nhất có thể muốn càng nhiều……“Thanh Thanh, cậu làm sao vậy? Nhìn tinh thần cậu không tốt, có phải không ngủ ngon hay không?"“Không, tớ không có việc gì." Cố Thanh Thanh lắc đầu, đặt điện thoại ở trong túi, “Chúng ta đi dạo phố đi."Tuy rằng người đi rồi, chỉ là, cuối cùng cô cũng không mở điện thoại lên kiểm tra một chút.Mà sau khi Cố Thanh Thanh đi rồi, Lãnh Tư Thành từ bên cạnh cột đá cẩm thạch, xoay lại đây.Từ góc độ của anh, anh nhìn không thấy biểu tình của Cố Thanh Thanh là cái gì, cảm giác duy nhất là -- ít nhất, anh không thể để khi cô đang đi dạo phố, mua không nổi quần áo. Thân thể cô yếu ớt như vậy, anh muốn cô khỏe mạnh một chút.Anh làm sao lại quên mất? Cho dù Cố Thanh Thanh và Nhiếp Chi Ninh không ở cùng nhau, cũng rất khó tiếp nhận anh.Anh là kẻ có tội.Về sau, anh chỉ có đối với cô càng tốt, cho dù -- thái độ của cô đối với anh, vẫn là lãnh đạm như vậ, cô đối với tiếp cận của anh, vẫn là kháng cự như vậy.Phiêu phiêu đãng đãng đi tới trên xe, trợ lý Trình đang chờ đợi nhàm chán, truyền phát tin radio, một giọng nữ bên trong đang tê tâm liệt phế hát: “Em yêu anh, oanh oanh liệt liệt điên cuồng nhất. Giấc mơ của em hung hăng vỡ nát lại sẽ không quên. Trốn không thoát, yêu càng sâu càng cho nhau thương tổn. Ý lại càng sâu, càng nhiều trống rỗng, nên yêu như thế nào đây? “






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi