ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Sáng sớm hôm sau.Cố Thanh Thanh trong lúc ngủ mơ giật mình một cái, giống như là đột nhiên cảm giác được cái gì đó tỉnh lại, ôm lấy chăn ngồi dậy.Ý thức của cô còn có điểm mê mang, nhìn nhìn bên cạnh, chợt phát hiện, Lãnh Tư Thành đã không còn nữa.Tối hôm qua Lãnh Tư Thành ở trước khi đi vào giấc ngủ liền hôn cô, không phải là một hồi ảo giác đi?Cô vội vàng đứng dậy, đến dép lê cũng chưa mang, chạy về tới trong phòng tắm, anh không ở đây, Cố Thanh Thanh lại lập tức chân trần lao tới, vừa mới chạy đến dưới lầu, liền nhìn thấy Lãnh Tư Thành đã rời giường, quần áo đã mặc tốt, ngồi ở phòng ăn uống trà.Nhìn thấy Lãnh Tư Thành ở dưới lầu, trong nháy mắt Cố Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra. Anh thật sự ở đây!Cô tóc dài rối tung xuống lầu -- không có mang dép, Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, giọng nói có điểm nghiêm khắc: “Một thân này của em là làm sao ra được?”Cố Thanh Thanh sửng sốt, lúc này mới phát hiện, chính mình không có mang dép, tóc rối tung, trên người cũng chỉ mặc áo ngủ, lắc lư lay động, đích xác không giống bộ dáng gì.Nếu là trước đây, nghe được giọng nói Lãnh Tư Thành nghiêm khắc như thế, có lẽ trong lòng cô sẽ phát chận thật lâu, nhưng hôm nay, có lẽ là do bởi vì ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, cô cũng không có cảm thấy bao nhiêu khổ sở.Thay quần áo, rửa mặt xong, cô mới đi xuống lầu, người hầu nhỏ đã làm tốt cơm sáng, múc tốt cho hai người. Cố Thanh Thanh ở thời điểm gắp đồ ăn, “Quang minh chính đại” ngẩng đầu, nhìn anh ngồi ở đối diện.Vốn chỉ cảm thấy bọn họ muốn sinh hoạt ở bên nhau, cho rằng anh lãnh khốc bạo ngược, lại bắt bẻ dọa người như thế, quả thực là một loại dày vò. Nhưng nhìn bộ dáng anh trước mắt, tuy rằng còn có điểm lạnh lẽo, nhưng mà, có lẽ là tâm tình anh tốt, có lẽ là bởi vì chuyện khác, dù sao cô cảm thấy, sống ở cùng anh, không khiến người hít thở không thông giống như trong tưởng tượng.Hai người mới vừa cơm nước xong, còn muốn nói gì đó, trợ lý Trình liền chạy đến. Thời điểm anh ta tiến vào cau mày, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện quan trọng gì đó. Tiến đến bên tai Lãnh Tư Thành nói vài câu, Lãnh Tư Thành lập tức nhíu mày: “Thật sự?”Trợ lý Trình vẻ mặt ngưng trọng: “Thật sự.”Lãnh Tư Thành gật gật đầu, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng lại lập tức đứng dậy, hiển nhiên là gặp chuyện phiền toái gì đó: “Chúng ta đi thôi.”Cố Thanh Thanh vừa thấy được Lãnh Tư Thành chuẩn bị rời đi, cũng đứng dậy hỏi anh: “Là gặp được phiền toái gì sao?”Sắc mặt Lãnh Tư Thành không đổi gật gật đầu, “Ừ, công ty một chút chuyện, không có gì.”Anh đứng dậy mới vừa đi hai bước, chợt nghĩ đến cái gì đó, lập tức quay đầu lại.Lãnh Tư Thành ở cạnh cửa, nhìn cô còn đứng ở bên cạnh bàn, nghĩ nghĩ lại nói: “Người hầu làm chính là thức ăn tối sao? Đêm nay, anh cũng không muốn ăn những đồ ăn mặn như vậy.” (thức ăn tối có thể được coi là một quầy thực phẩm với tình trạng sức khỏe đường phố và hoạt động muộn, và nó cũng có thể được mô tả như một sự bán hàng không thể chấp nhận được của người mới bắt đầu hoặc những người có kỹ năng bình thường. Món ăn và thức ăn. Sau này là một tuyên bố tự ti hài hước. Hiện nay, nó cũng đề cập đến một số loại thực phẩm hoặc thực hành mà người thường không thể nuốt.)Cố Thanh Thanh sửng sốt, ý tứ của anh là cái gì? Là bảo lúc người hầu nhỏ nấu ăn bỏ ít chút muối, hay là nói -- anh không thích ăn khẩu vị món ăn người hầu nấu, bảo cô tự mình nấu cơm cho anh?“Tôi đã biết.” Cố Thanh Thanh gật gật đầu, khi Lãnh Tư Thành lên xe, lại quay đầu lại nhìn cô một cái, lúc này mới ngồi xe rời đi.Nghĩ đến phải đích thân nấu ăn cho anh, trong lòng Cố Thanh Thanh vô cùng nhảy nhót! Cô lập tức nói với người hầu nhỏ: “Chờ lát nữa cô không cần phải nhúng tay vào chuyện cơm chiều, tôi tới làm.”Người hầu nhỏ không cần làm cơm chiều, đương nhiên cao hứng. Cố Thanh Thanh một đường tới đi tới công ty, có lẽ là tâm tình tốt, gặp được Thẩm Á Đình cùng nhau chờ thang máy với cô, còn phất tay chào hỏi: “Hi.”Hôm nay cô càng như vậy, Thẩm Á Đình liền càng cảm thấy trong lòng cô lại đang ra chủ ý quỷ gì! Chính là không chen thang máy lần này, Cố Thanh Thanh cũng không để ý tới.Tới trên lầu rồi mới phát hiện, Từ Tử Câm còn chưa có tới đi làm, Trương Dư Hi còn phun trào: “Cô ta xem công ty thành nhà của mình? Muốn tới thì tới, muốn nghỉ liền nghỉ?”“Cô quản cô ta làm gì, làm tốt chuyện của mình đi.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi