ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Cố Thanh Thanh lại có thể đánh cô?Sao cô ta dám đánh cô? Sao cô ta có thể đánh cô?Là Cố Thanh Thanh kia!Cố Thanh Thanh đối diện, thay đổi thần sắc vốn là bình tĩnh lãnh đạm, lập tức khí thế bức người!Đôi mắt của cô sắc bén, tiến lên một bước dài, tựa hồ áp lực như núi nháy mắt đè ép lại đây!Từ Tử Câm chưa từng gặp qua Cố Thanh Thanh như vậy! Ở trong ấn tượng của cô ta, Cố Thanh Thanh vĩnh viễn là kia một phế vật an tĩnh hèn mọn lại nhút nhát, bị người mắng chết cũng sẽ không cãi lại .Nhưng không nghĩ tới……Nhưng Từ Tử Câm rốt cuộc cũng không phải là Thẩm Á Đình, sẽ thật sự bị cô dọa sợ. Dưới cơn sững sốt, cô ta cũng tiến lên: “Cô lại có thể dám đánh tôi!”“Tôi đánh cô thì thế nào? Cô mắng ba tôi, tôi chính là muốn đánh cô!”Nói cô cái gì, nói cô vô năng vô dụng, không được Lãnh Tư Thành thích, bảo cô thoái vị nhường hiền, cô nhiều nhất là nghẹn hỏa ở trong lòng.Nhưng nếu, dám nói đến người nhà và bạn bè của cô, đặc biệt là người cha cô yêu nhất, cô nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta!“Tôi nói cho cô biết, Lãnh Tư Thành không yêu tôi thì sao? Anh ta thích chính là Từ Tử Bội thì lại làm sao? Một ngày tôi không ly hôn, cô ta liền vĩnh viễn là tiểu tam! Lãnh Tư Thành không yêu tôi, tôi cũng muốn mang danh hiệu ‘ Lãnh phu nhân ’ trên đỉnh đầu cho đến chết! Để chị gái cô đời này cũng không gả đến nhà họ Lãnh được, để cho nhà họ Từ các người, đời này đều bị tôi đạp dưới chân! Nếu tôi thích, để chị gái cô giao lưu giao lưu với anh ta nhiều một chút cũng không có gì, nếu tôi không thích, sẽ làm thanh danh của chị gái cô quét rác trong một giây!”Từ Tử Câm giận dữ: “Cô dám! Hơn nữa, cô có quyền lực gì, anh Tư Thành muốn ly hôn, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ly hôn!”“Tôi có cái gì không dám!” Cố Thanh Thanh nháy mắt bạo nộ, “Tôi nói cho cô biết, Lãnh Tư Thành không thích tôi không quan trọng, ba mẹ anh ta thích tôi làm con dâu của bọn họ là được! Tôi chỉ cần không muốn thành toàn anh ta và Từ Tử Bội, đời này anh ta cũng đừng tính toán ly hôn!”Cố Thanh Thanh nói xong, lại tiến lên một bước, giày cao gót “cộp” một tiếng trên mặt đất, cô giương cằm lên, đáy mắt b4n ra ánh sáng lạnh sắc bén, lại một tiếng lạnh lẽo: “Tránh ra!”Một tiếng nói này của Cố Thanh Thanh khí thế rộng rãi, có lẽ là bước chân cô đi về phía trước quá vang, Từ Tử Câm thật đúng là bị cô bức lui nửa bước!Từ Tử Câm lui về phía sau, Cố Thanh Thanh cũng không có nhiều chú mục với cô ta, trực tiếp đụng phải, sau đó lập tức móc thẻ công ra quét mở cửa an toàn ra, vào văn phòng!Từ Tử Câm bị đụng đến lùi lại vài bước, tay vịn tường mới ổn định được thân hình, quay đầu, nhìn Cố Thanh Thanh đã quét thẻ đi vào, lại có thể hoàn toàn không để ý tới cô ta!Từ Tử Câm vừa kinh vừa giận. Phẫn nộ đến không cần phải nói, nhưng kinh ngạc, là cô ta phát hiện, Cố Thanh Thanh lại có thể dám nói chuyện với mình như vậy, không biết xấu hổ như thế, lý do còn ngang ngược như thế!Nhưng trong lòng, ẩn ẩn còn có một chút cảm giác khó lòng giải thích!Giống như, ở trong nháy mắt kia, Cố Thanh Thanh đã thay đổi khí thế cường đại, đến cô cũng có không hề bỏ ở trong mắt!Không xem cô ở trong mắt, sao có thể?Từ Tử Câm nhớ tới cái gì đó, lập tức hùng hổ tiến vào văn phòng, muốn tìm Cố Thanh Thanh xé bức.Nhưng cô ta còn chưa đi hai bước, đã bị Lâm Chu Dật cười híp mắt gọi lại: “Từ tiểu thư, mời đến văn phòng của tôi một chuyến.”Từ Tử Câm đã đến, cũng gây ra một trận xôn xao, Trương Dư Hi hạ giọng nói: “Cô ta cho rằng cô ta là nhị tiểu thư nhà họ Từ thì ghê gớm a? Giống như ngoại trừ cô ta là không giống với người khác! Thanh Thanh, Thanh Thanh?”Kêu hai ba lần, Cố Thanh Thanh động cũng không động, ánh mắt tựa hồ có điểm dại ra, như là nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng!Theo ánh mắt Cố Thanh Thanh nhìn về phía trước, Trương Dư Hi nhìn thấy cô mở máy tính ra, trên màn hình máy tính, là đầu đề trang đầu hôm nay, “Lãnh Tư Thành tập đoàn Lãnh thị và ảnh hậu Cannes Từ Tử Bội gặp mặt đêm khuya”!Bối cảnh, chính là hai người ở dưới lầu tòa nhà Lãnh thị vào tối hôm qua, một màn Từ Tử Bội đuổi theo trả bút kia. Nhưng bởi vì chụp lén phóng viên cách đến xa, hai người tựa hồ là tay nắm tay, nhìn lẫn nhau, quả thực là tình chàng ý thiếp thực ngứa mắt!Mà đầu đề thứ hai sau đó, chính là “Lãnh Tư Thành và Từ Tử Bội không thể không nói chuyện xưa”. Nội dung, tự nhiên là chuyện tai tiếng của Lãnh Tư Thành và Từ Tử Bội ba năm trước, bị truyền ra ở đại học, còn có chuyện cũ bọn họ đã từng muốn đính hôn!Khó trách sáng nay Lãnh Tư Thành nói, đừng liên lụy Từ Tử Bội vào, đừng để trên lưng cô ta mang bêu danh tiểu tam, hóa ra, sự tình là như vậy……Tuy rằng vừa rồi cô từng bảy tỏ, cho dù Lãnh Tư Thành muốn cho Từ Tử Bội một danh phận, cô cũng chết sống không ly hôn. Nếu thật là nháo đến chỗ cha mẹ anh, chính mình chưa chắc sẽ thua.Chỉ là, hôn nhân như vậy, còn cần thiết tồn tại sao?Trương Dư Hi thò qua tới xem: “À, là Lãnh Tư Thành a! Lần này đối tượng tai tiếng của anh ta rốt cuộc không phải những nữ minh tinh nổi tiếng, mà là thiên kim thế gia, ảnh hậu Cannes a! Chậc chậc, người vợ kia của anh ta thật đáng thương, mới vừa chiến đấu xong mười hai kim thoa, lại tới một đại BOSS!”Cố Thanh Thanh cầm nắm tay, nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình. Vừa mới đóng cửa sổ này lại, Từ Tử Câm liền mặt âm trầm ra tới.Nhìn thấy Cố Thanh Thanh, cô ta còn vẻ mặt không phục: “Cố Thanh Thanh, cô nhớ kỹ cho tôi!”Thua người không thua trận! Cho dù biết, quan hệ Lãnh Tư Thành và Từ Tử Bội không cạn, nhưng là, cô ở trước mặt Từ Tử Câm, cũng tuyệt đối sẽ không hiển lộ ra chính mình yếu ớt!“Cô đừng quên chuyện cô đã đáp ứng là được!” Cố Thanh Thanh cố tự trấn định cảm xúc của mình xuống, móng tay véo chặt chân của mình, sau khi véo đau đớn trong trái tim cô tạm thời tê dại, mới nhìn về phía Từ Tử Câm đối diện, “Tôi muốn một mình an an tĩnh tĩnh làm việc, cô không thể lộ ra bất kỳ một chữ nào với bên ngoài là tôi làm việc ở chỗ này, thân phận của tôi cũng giống vậy! Với ai cũng không thể! Trừ phi, cô xem đánh đố thành đánh rắm. -- À, được rồi, dù sao cô vốn dĩ cũng là cái loại người tư lợi bội ước, không có danh dự gì.”Cố Thanh Thanh nói xong, còn lộ ra một ánh mắt khinh thường, như là hoàn toàn khinh thường cô ta.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi