ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Anh nhìn thấy gì? Anh nhìn lầm rồi sao? Người trước mặt, lại có thể là Cố Thanh Thanh? Cố Thanh Thanh?!Cố Thanh Thanh một thân váy dài màu đỏ cắt may vừa người, phía trước là kiểu dáng thấp ngực , bên cạnh may dãy hạt châu nhỏ. Từ chỗ xương quai xanh vẫn luôn khoét xuống phía dưới, chỗ cuối là một đoạn da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện. Dãy núi bên trong chót vót, một đạo khe rãnh thật sâu vô cùng hấp dẫn tầm mắt người! Tóc dài hơi cuốn như là thác nước buông xuống, sợi tóc hơi có chút nghịch ngợm, còn chạy đến trước ngực cô, chắn không ít xuân sắc hơi lộ ra của cô, trong lúc nửa che nửa lộ, càng thấy thanh tao.Làn váy lụa mỏng phía dưới, có tầng tầng lớp lớp nếp uốn, làn váy phía trước hơi ngắn, bên cạnh điểm xuyến tua rua, lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng tinh thon dài, mặt sau phết đất, trong lúc đi lại, lụa mỏng khẽ bay, lưa động nhẹ nhàng, phối hợp một đôi giày cao gót màu vàng kim của cô, phụ trợ cô càng vô cùng cao quý!Đặc biệt là khuôn mặt kia của cô, vốn lúc để mặt mộc chính là một mỹ nhân, hiện tại hơi hơi tân trang một chút, trang điểm lên, cả người giống như là bị tạo hình phác ngọc qua, lập tức nở rộ ra ánh sáng!Đôi môi lãnh đạm mà phấn nộn, mũi cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn oánh nhuận, đặc biệt là cặp mắt kia của cô -- lông mi vừa lại lại vểnh run rẩy, lộ ra con ngươi thanh triệt rõ ràng phía dưới . Như là một bộ dáng tranh sơn thủy mờ ảo đến cực điểm, vài nét bút ít ỏi lại rực rỡ lung linh, điên đảo chúng sinh!Nếu là qua khứ, có lẽ Lâm Chu Dật cũng không biết, vì sao Lãnh Tư Thành muốn cưới một người phụ nữ không có tiền không thế như vậy.Nhưng hiện tại, nhìn thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này, dáng người phập phồng quyến rũ này! Còn có làn da trắng nõn lóa mắt! -- Được váy màu lửa đỏ, tóc dài đen bóng làm nổi bật, quả thực như là sữa bò 1000 hào tăng lên, làm người nhịn không được muốn hung hăng hút một ngụm!Anh đã sớm biết cô đẹp, nhưng không nghĩ tới, đẹp đến nước này, quả thực có thể làm người -- tâm thần đều say!Lâm Chu Dật cầm lòng không đậu đứng lên, bước chân không chịu khống chế đi về phía cô, một bước, hai bước, ba bước, thẳng đến sắp đi đến trước mặt cô, mới miễn cưỡng ức chế chính mình thất thố: “Thật xinh đẹp.”“Có thể …… Quá bại lộ rồi không?” Cố Thanh Thanh có điểm không quá thích ứng muốn nhấc lễ phục của mình lên trên, luôn cảm thấy có chút không quá thoải mái.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi