ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Sau một nụ hôn dài lâu, Lãnh Tư Thành vẫn không muốn rời đi từ bên người cô, cánh tay đang dùng sức, nhẹ nhàng ôm sát cô, bàn tay to thon dài, du kéo ở trên lưng bóng loáng của cô.Cố Thanh Thanh cũng không muốn rời khỏi anh. Ba năm, quan hệ vợ chồng giữa hai người, cuối cùng có một tia hy vọng mơ hồ, có thể thay đổi như vậy. Cho dù là vì danh dự gia tộc, vì mặt mũi đàn ông của anh, anh cũng che ở trước mặt cô, vì cô che mưa chắn gió.Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ba, không có người đối với cô tốt như vậy. Cho dù năm đó, Nhiếp Chi Ninh thực thích cô, nhưng đối mặt với áp lực của cha mẹ, anh ta vẫn là khuất phục, xuất ngoại, bay về phía phương xa.Nếu ba không chết, nhìn thấy cô hiện tại tựa hồ sờ đến cửa lớn hạnh phúc, hẳn là rất làm người cao hứng a?Nếu ba không chết……Qua rất lâu, ngược lại là di động trong túi Cố Thanh Thanh vẫn luôn đang vang, cắt đứt bầu không khí ấm áp giữa hai người.Nhưng là, Cố Thanh Thanh không có đi tiếp điện thoại, Lãnh Tư Thành cũng không để ý đến tiếng điện thoại phiền lòng này.Lãnh Tư Thành nhẹ nhàng rời khỏi cô, duỗi tay giúp cô sửa sang lại một chút sợi tóc bị gió biển thổi loạn: “Hôm qua em mới trở về, hôm nay cũng đừng đi ra ngoài. Chờ lát nữa anh bảo đầu bếp làm chút thức ăn thanh đạm cho em. Chờ lát nữa muốn xử lý công vụ, sẽ trở về khuya, không cần chờ anh.”Mỗi một câu anh nói, Cố Thanh Thanh liền gật gật đầu. Chờ anh nói xong, cô cũng ngẩng đầu: “Anh cũng vậy.”Lãnh Tư Thành cúi đầu nhìn cô, cô bổ sung: “Công việc vất vả, nhưng cũng không thể quên ăn cơm.”“Ừ.”Anh gật gật đầu, tuy rằng giọng nói vẫn không có phập phồng gì quá lớn, nhưng con ngươi, lại không tự chủ được ôn nhu vài phần.Nhìn tròng mắt cô buông xuống, anh còn muốn trở lên đi hôn một chút, mặt hơi hơi tới gần, di động của cô, lại vang lên lần nữa.“Anh đi đây.” Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, hiển nhiên có điểm không quá vừa lòng. Cố Thanh Thanh gật đầu, nhìn anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho trợ lý Trình: “Bọn họ ở đâu? Tôi trực tiếp đi qua. Được, đã biết.”Cúp điện thoại, anh đã muốn chạy tới ngoài cửa, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái.Cố Thanh Thanh nhàn nhạt gật gật đầu với anh, Lãnh Tư Thành còn nói: “Mặt lại chườm một chút, ngày mai liền tiêu sưng.” Anh đi giúp em trút giận!“Được.” Cố Thanh Thanh gật đầu, lần này Lãnh Tư Thành rốt cuộc đi rồi. Cô vẫn luôn chờ đến khi cửa đóng mới cầm lấy điện thoại, điện thoại, lại là mẹ gọi tới!






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi