ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Cô nhìn anh đôi mắt phát ngốc, nhưng mà, giây tiếp theo, môi cô lại bị anh hung hăng hôn lấy, cánh tay anh vốn ôm lấy cô cũng bắt đầu buộc chặt, buộc chặt, thậm chí hận không thể ấn cô vào trong thân thể của anh, hút khô linh hồn của cô!Nhiếp Chi Ninh đối tốt với cô bảy năm, đã cứu cô, cho nên cô nghĩa vô phản cố yêu Nhiếp Chi Ninh. Nhưng tuy rằng anh bỏ lỡ thời gian mười năm, cũng cứu cô hai lần…… luôn có thể chống đỡ năm tháng đã qua, chống đỡ cái chết của ba cô đi?Đừng lại hận anh, chán ghét anh nữa, sinh đứa bé cho anh, về sau bọn họ làm vợ chồng ân ân ái ái không tốt sao?Anh đang nảy sinh ác độc hôn cô, nguồn sáng phía trên lóe lên, mơ hồ có âm thanh truyền đến: “Lãnh tổng…… Chúng tôi xuống dưới……”Lời còn chưa dứt, còn cùng với âm thanh bùn đất và gỗ mộc phía trên “bùm bùm” rơi xuống, như là ma âm truyền đến.Lãnh Tư Thành lười đi để ý anh ta, tiếp tục hôn. Ngược lại Cố Thanh Thanh có điểm ngượng ngùng, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Phía trên có người, lập tức muốn xuống dưới.”Lãnh Tư Thành mặc kệ: “Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng đứng đắn!” Vợ chồng đứng đắn, làm chút việc vợ chồng, rất bình thường!Như là muốn chuyên môn vả mặt anh, trợ lý Trình phía trên đang gào: “Lãnh tổng -- không cần lo lắng -- chúng tôi lập tức liền xuống dưới cứu ngài -- cứu ngài -- ngài --”“Dựa vào!” Lãnh Tư Thành chịu không nổi! Tên biến thái này! Anh nhất định phải đều trừ hết tiền lương mấy năm nay của anh ta! Phái anh ta đến châu Phi đi! Lại để anh ta đi bộ phận hậu cần quét WC!“Bọn họ muốn xuống dưới.” Cố Thanh Thanh đẩy Lãnh Tư Thành ra, “Em còn chưa có mặc quần áo đâu.”Lãnh Tư Thành cúi đầu vừa nhìn, xác thật, chính anh không có gì, Cố Thanh Thanh chính là vợ anh, anh không muốn để Cố Thanh Thanh bị người xem hết.Anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên quần áo của mình, sợ chân cô không chỉ là trật khớp, còn báo với cô, “Đừng cử động!”Cố Thanh Thanh không nhúc nhích, Lãnh Tư Thành đi đến một bên, nhìn xem quần áo được giặt xong thế nào.Áo thun của cô là màu trắng, cho dù giặt rồi cũng vẫn là dơ muốn mệnh. Lãnh Tư Thành nhíu nhíu mày, không cần suy nghĩ liền ném. Quần của cô và quần của anh cũng vẫn là ẩm ướt, chỉ là màu sắc tương đối thâm, còn có thể lừa gạt chính mình nói không dơ.“Sao anh ném áo thun của em?” Cố Thanh Thanh không vui.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi