ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Lại nói, chỉ mặc một đêm, áo chế tác thủ công kia của anh cũng đã bị mặc đến nhăn nhăn.Cũng đúng, thân thể của cô chỉ có thể bị chính mình nhìn thấy. Lãnh Tư Thành nghĩ nghĩ: “Vậy mua thêm mấy bộ, sau khi trở về lại mặc.”Sau khi trở về, chỉ có anh và người hầu. Người hầu nhỏ là nữ thì thôi, đàn ông khác, mơ tưởng liếc nhìn cô một cái!Lãnh Tư Thành ngoài miệng nói nói, trong tay cũng không nhàn rỗi. Vừa dứt lời, móc cài dây lưng của anh “cạch” một tiếng mở ra, quần tây cũng bay nhanh rơi xuống đất.Cố Thanh Thanh càng né tránh vào trong, “Lại nói như thế nào nơi này cũng là bệnh viện, để người nhìn chê cười!”“Ai dám nhìn? Hơn nữa anh đã phân phó người, cho dù là Thiên Vương lão tử đều không vào được!” Toàn thân trên dưới của Lãnh Tư Thành chỉ có một cái quần lót hơi mỏng, chậm rãi tới gần cô, một thân cơ bắp rắn chắc giống như đúc bằng đồng làm bằng sắt, lắc lư ở trước mặt cô. Anh hơi nhấc mí mắt: “Là chính em cởi, hay là anh giúp em cởi?”Giọng nói thực khàn khàn, rõ ràng là anh đang cưỡng bách người, lại còn giả bộ một bộ dáng -- mị hoặc như thế.Cố Thanh Thanh hơi hơi quay đầu, không đi nhìn anh. Cô vẫn luôn biết anh lớn lên soái, dáng người -- cũng tốt. Cho dù anh không có tiền, dựa vào diện mạo dáng người này, phụ nữ yêu anh cũng không ít. Nhưng cô không biết, hóa ra đàn ông trêu chọc người, là rung động lòng người -- như thế.“À, cho nên để cho anh làm dùm?”Giọng nói Lãnh Tư Thành như là che phủ lá cây, lay động ở trong gió thu.“Không, vẫn là em đi.” Cố Thanh Thanh xoay qua, nhìn cũng không dám nhìn anh, chính mình động thủ, nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng áo ngủ.Ở cô bàn tay trắng cùng nhau rơi xuống dưới, áo ngủ như là một mảnh khinh bạc trang giấy, lặng yên bay xuống.Có lẽ là bởi vì ở bên trong không gian nhỏ hẹp, thân thể ôn nhuận của cô có vẻ trắng nõn động lòng người. U hương đánh úp lại, cho dù Lãnh Tư Thành nỗ lực khắc chế, căng chặt thân thể, cũng không tự chủ được có một tia rung động.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi