ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Chờ cô tắm xong, xoay người đứng lên, Lãnh Tư Thành còn nghiêm trang nói: “Em như vậy không đúng, tới, để anh dạy em tắm như thế nào……”Giọng nói của anh có chút nhẹ, có chút nhạt, như là mây mờ ảo, nhưng là, cho dù lại nhẹ lại nhạt hơn nữa, ý tứ lời nói của anh, cũng rất hư!“Ai nhờ anh dạy!” Cố Thanh Thanh lập tức đứng dậy, lại bị anh một phát liền bắt được tay, giọng nói của anh còn rất nghiêm túc: “Cố Thanh Thanh, nơi này chưa tắm sạch sẽ…… Chờ lát nữa thời điểm chúng ta ở bên nhau, em có thể sẽ không thoải mái a, nhiễm trùng, mắc bệnh phụ khoa, nghiêm trọng còn sẽ ảnh hưởng đến con của chúng ta -- đến lúc đó, thua thiệt vẫn là em, em nói đúng không?”Rành rành như thế -- lời không biết xấu hổ, anh lại còn có thể nói ra miệng!Hơn nữa, lúc trước anh đều ngủ qua nhiều phụ nữ như vậy, anh lại không thích áp dụng biện pháp, muốn bệnh sớm đã nhiễm bệnh, hiện tại giả vờ cái gì!“Chê em tắm không sạch sẽ, tay chân anh lại không phải gãy đứt, sao không tự mình tắm?” Nếu là mấy tháng trước, có lẽ Cố Thanh Thanh còn sẽ thật sự giống như cô vợ nhỏ bị anh nói mấy câu lừa gạt đến -- lúc trước không phải chưa từng phát sinh qua chuyện giống như vậy, anh lừa cô giúp anh lau thân thể?Nhưng hiện tại, có lẽ là bởi vì cô đã ra cửa làm việc, kiến thức quá sự tình, lại có lẽ là quan hệ của cô và Lãnh Tư Thành , đã không có lạnh băng như lúc trước, cho nên, cô cũng dám can đảm bực bội với anh như vậy.“Em là không dám đi?” Lãnh Tư Thành còn muốn kích thích cô, Cố Thanh Thanh lại như thế nào cũng không bị lừa: “Lại nói, em lại không phải người hầu nhà anh nuôi, em đã giúp anh, chính em còn chưa có tắm xong đâu!”“À.” Giọng nói Lãnh Tư Thành hơi hơi giương lên, “Con người của anh a, có một ưu điểm, chính là ‘ tri ân báo đáp ’, nếu em giúp anh tắm sạch, vậy anh cũng giúp em đi……”Lời còn chưa dứt, một đôi móng vuốt, đã dần dần đặt lên phần eo của cô, lúc Cố Thanh Thanh đang chuẩn bị giãy giụa, bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh: “Tiểu Bảo.”Không chỉ có tiếng người, còn có âm thanh gõ cửa. Tiếng gõ cửa rất nhỏ, mơ hồ như là truyền đến từ cách vách.Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành hơi hơi cứng đờ, rồi sau đó, Lãnh Tư Thành vẻ mặt không sao cả: “Sợ cái gì, là mẹ anh.”Kia ngược lại không cần sợ, hai người hơi nhẹ nhàng thở ra một chút. Âm thanh gõ cửa kia vang trong chốc lát, có điểm nghi hoặc: “Không ở trong phòng sao? Vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng của bọn chúng mà. Còn hầm canh để cho bọn chúng uống đấy.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi