ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Một đám người có điểm nghi hoặc, Lãnh Tư Thành không chút để ý buông sợi tóc trên tay ra, liếc mắt nhìn Từ Tử Câm đang quỳ một cái: “Sáu năm trước, không phải bà cũng từng đối đãi cô ấy như vậy sao?”Cố Thanh Thanh sửng sốt, nhìn nhìn Lãnh Tư Thành bên cạnh, ánh mắt Lãnh Tư Thành nhàn nhạt, tựa hồ hoàn toàn không xem cảnh tượng trước mặt là một chuyện.Mà Từ Tử Câm quỳ ở trước mặt bọn họ, sớm đã sắc mặt trắng bệch.Đó là lễ tình nhân lúc Cố Thanh Thanh học đại học năm hai, cũng vừa lúc đụng phải sinh nhật của Từ Tử Câm. Lúc ấy, Từ Tử Câm bất mãn lễ tình nhân Nhiếp Chi Ninh tặng quà cho Cố Thanh Thanh, lại không cẩn thận đánh nát bình sứ mẹ tỉ mỉ giữ gìn, sợ hãi bị mẹ trách phạt, liền vu khống là Cố Thanh Thanh làm.Lúc ấy, khách khứa còn đầy đại sảnh, đặc biệt là -- không ít khách khứa, còn là bạn học cùng lớp của cô, trong đó liền bao gồm Nhiếp Chi Ninh. Từ Tử Câm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bình sứ kia đặt ở phòng sách lầu hai, ngoại trừ cô và mẹ cô, không ai từng đi lên, không phải cô ta đánh vỡ, chính là mẹ cô ta đánh vỡ!”Cố Thanh Thanh cực kỳ không chịu nổi, cô chưa từng nghĩ tới, Từ Tử Câm lại có thể sẽ bôi nhọ cô như vậy!Cô nắm chặt tay, gắt gao cắn môi dưới: “Không phải tôi! Vừa rồi Từ Tử Câm bảo tôi đi lên thu dọn phòng, tôi vừa mở cửa, bình sứ đã vỡ nát đầy đất.”“Như thế nào, ý của cô là tôi vu khống cô?” Từ Tử Câm lập tức giọng nói cao lên, “Mẹ, tuy rằng bình hoa kiachỉ là tác phẩm đại danh gì, nhưng cũng là giá trị xa xỉ. Cố Thanh Thanh đã làm sai chuyện còn chết không nhận sai, người như vậy sao có thể lưu lại nhà của chúng ta? Đuổi cô ta ra đi!”“Thật sự không phải tôi.” Cố Thanh Thanh lắc đầu, mà khiến cô thương tâm chính là, Ngô Ái Mai lại có thể bảo cô xin lỗi: “Thanh Thanh, là con làm chính là con làm. Mẹ không thích đứa bé không thành thật. Ôn tồn nói lời xin lỗi với trưởng bối nhà họ Từ, nói tiếng thực xin lỗi, bọn họ sẽ tha thứ cho con.”“Mẹ! Con thật sự không có!” Cố Thanh Thanh quay đầu nhìn bà, Ngô Ái Mai lại cường ngạnh chế trụ cái gáy của cô, dùng sức làm cô cúi đầu: “Thực xin lỗi, lão gia phu nhân, còn có Tử Câm tiểu thư, Thanh Thanh nó tuổi còn nhỏ, không phải cố ý, xin đừng trách tội nó.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi