ÔNG XÃ THẦN BÍ: NHÂN VẬT LỚN KHÔNG THẤY MẶT

Buổi học kết thúc, Trúc Lâm cùng Diệu Nữu Nữu và Diệu Chính Trung đồng thời bước ra cổng. Từ lúc vào tiết cho đến bây giờ tâm trí của Diệu Chính Trung chỉ đặt mãi ở chỗ của cô gái Trúc Lâm này. Suốt hơn một năm không gặp, đúng là nhan sắc của cô có phần mặn mà và còn quyến rũ hơn trước.

- Mộc Mộc, hay là anh và Nữu Nữu đưa em về nhé?

- Không cần đâu, có người đến đón em rồi. Hai người về trước đi. Hẹn gặp lại.

Nói xong, Trúc Lâm nhanh chân đi về phía của Trịnh Khiêm, đứng ở đây... Diệu Chính Trung có thể nhìn thấy được, bộ vest trên người của Trịnh Khiêm là đồng phục và hơn hết... Cậu ta biết người đó là ai. Lúc này, Diệu Chính Trung phải suy nghĩ cẩn thận về mối quan hệ giữa mình và Trúc Lâm

- Anh hai, chiếc xe đó không phải là một trong những món quà mà cha tặng cho Ngụy Long Thần à? Sao Mộc Mộc lại...

- Anh nghĩ có lẽ giữa Mộc Mộc và Ngụy tiên sinh có quan hệ gì đó với nhau.

[........................]

Trúc Lâm được Trịnh Khiêm đưa về biệt thự, trong cả buổi ngồi học, tâm trạng của cô cực kì khó tả, nhưng khi vừa vào đến nhà thì dì Quản đã bế Long Ân bước ra. Thằng bé vừa nhìn thấy cô liền cười khanh khách, đưa hai tay mũm mĩm dường như là muốn cô bế. Trúc Lâm hôn nhẹ lên má của con trai rồi bước vào phòng bếp rửa tay.

- Tiểu Ân có ngoan không ạ?

- Tiểu thiếu gia rất ngoan. Phu nhân, tiểu thiếu gia trông cô từ nảy đến giờ.

Trúc Lâm mỉm cười ngọt ngào, đứa bé sau khi được mẹ mình bế liền vui vẻ dụi dụi cái đầu nhỏ vào người mẹ tựa như đang làm nũng. Long Ân thật sự rất ngoan, càng ngày ngũ quan càng hiện lên rõ nét và đặc biệt là rất có soái khí nhá. Nhìn con trai một lúc, cô lại càng cảm thấy dáng vẻ của Long Ân rất quen mặt. Dường như cô đã gặp ở đâu rồi.

- Phu nhân, cô có muốn dùng bữa luôn không ạ?

- Không cần đâu, cháu cho Tiểu Ân ăn đã. Dì Quản, một chút nữa dì mang bữa trưa lên phòng cho cháu nhé.

- Vâng.

Nói xong, Trúc Lâm bế thằng bé trở về phòng.

Còn ở một nơi xa hoa nào đó, có một người đàn ông với dáng vẻ nghiêm nghị, gương mặt lạnh lùng nhìn vào màn hình vi tính. Hình ảnh tái hiện là hình ảnh của mẹ con Trúc Lâm, bất giác khóe môi của người đàn ông đó nâng lên.

- Tiên sinh...

- Hôm nay cô ấy gặp ai? Làm những gì?

- Thưa, hôm nay phu nhân chỉ đến trường gặp hai anh em nhà họ Diệu. Sau khi tan học liền trở về nhà cùng tiểu thiếu gia.

Người đàn ông đó trầm tư, bây giờ Trúc Lâm cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng đã là sinh viên... Nhưng trên người cô ngay cả một chiếc laptop hay điện thoại cũng không hề có. Chẳng lẽ anh đã kiểm soát cô quá khắc khe rồi?

- Tiên sinh. Tôi có điều muốn nói.

- Nói đi.

- Thưa, phu nhân dạo gần đây khi ở với tiểu thiếu gia thì rất bình thường. Nhưng mà... Khi cô ấy ở một mình... Thì...

- Thế nào?

- Tôi thấy cô ấy có biểu hiện của trầm cảm sau sinh. Hôm trước, sau khi ngài rời khỏi nhà, tôi thấy cô ấy cầm theo con dao và bước vào phòng của tiểu thiếu gia. Lúc đó, tôi đã đánh ngất cô ấy.

Người đàn ông kia dây dây thái dương. Bây giờ, chưa phải lúc để anh xuất hiện. Nếu không, đừng nói là cô ngay cả bản thân anh cũng gặp phải nguy hiểm.

- Cậu chuẩn bị một chút. Trưa nay để cô ấy dùng thuốc ngủ. Tôi muốn đến đó.

- Rõ.

Đến đây thì có lẽ ai cũng biết, người đàn ông này chính là Ngụy Long Thần, anh năm nay cũng đã ba mươi sáu tuổi, với tài năng hơn người, từ hai năm trước thì anh đã là một vị Tổng Thống trẻ nhất của nước S. Ngụy Long Thần từng có một người vợ, nhưng cô ả này là một kẻ khẩu phật tâm xà, nhiều năm ở bên cạnh Ngụy Long Thần nhưng lại gian díu với nam nhân khác, còn mang thai dã chủng của tên kia. Nhưng sau đó không may bị sảy mất. Vào năm trước thì Ngụy Long Thần cùng cô ta đã ly hôn, tuy nhiên... Ả ta vẫn bám riết lấy anh.

[..................]

Buổi trưa hôm đó, sau khi dùng xong bữa trưa thì Trúc Lâm cùng con trai nằm xuống giường nghỉ ngơi. Vì dì Quản đã cho thuốc ngủ vào thức ăn nên Trúc Lâm ngủ say đến không biết gì, sau khi đã xác định Trúc Lâm đã ngủ say thì Ngụy Long Thần mới xuất hiện. Anh bước vào phòng nhìn thấy người con gái đang nằm ngủ ngoan ngoãn như vậy, liền mỉm cười. Long Ân ở bên cạnh giống như một con rồng nhỏ đầy cảnh giác, thằng bé mở to mắt nhìn anh, rồi trừng lớn. Ngụy Long Thần có chút buồn cười nói

- Con trừng cái gì. Ta là cha con đấy!

Gương mặt bầu bĩnh của Long Ân liền nhăn lại, đôi mày nhỏ nhắn nhíu lại. Tỏ vẻ "Không tin". Ngụy Long Thần bế thằng bé lên rồi đặt lại vào nôi nhỏ.

- Ngoan ngoãn ở đây đi. Đừng có mà rống, mẹ con mà thức thì con là tội đồ.

Long Ân tựa như hiểu, thằng bé chỉ bĩu môi. Còn Ngụy Long Thần lại dịu dàng đắp chăn cho Trúc Lâm. Anh cũng nằm ngay bên cạnh cô, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, rồi nhẹ nhàng nói

- Cực khổ cho em rồi. Chỉ thêm một năm... Lúc đó, chúng ta sẽ là một nhà ba người vui vẻ, hạnh phúc. Mộc Mộc, xin lỗi em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi