ÔNG XÃ THẦN BÍ: NHÂN VẬT LỚN KHÔNG THẤY MẶT

Sau khi xuất viện trở về, thay vì Ngụy Long Thần đưa cô quay lại ngôi biệt thự kia thì anh lại chuyển cô trở về dinh thự Tổng Thống, nhưng từ khi anh bảo cô thu ngay nụ cười lại thì trên gương mặt của cô đã biến mất luôn nụ cười kia. Ngay cả khi Ngụy Long Thần ngồi bên cạnh xem phim hài, anh cười nhưng cô vẫn lãnh đạm chớp mắt một cái. Ngụy Long Thần sau khi đã thông báo cho toàn nước S biết, anh chính thức đã có vợ và con trai, có rất nhiều người đến chúc phúc anh, nhưng Ngụy Long Thần vẫn luôn quan sát thái độ của Trúc Lâm. Cô vẫn im lặng, không nói không rằng, ngày hôm nay... Tại đại sảnh, Ngụy Long Thần cùng Trúc Lâm mở một bữa tiệc, xem như chính thức viết tên của Trúc Lâm và Long Ân vào hộ khẩu nhà anh, và hiển nhiên hôm nay có rất nhiều người đến chung vui. Sau khi họ nhìn thấy Trúc Lâm, đầu tiên là khách khí, sau đó là xem thường, cuối cùng là run sợ. Vì từ khi cô cùng anh đi vào, gương mặt vẫn giữ một nét lạnh lẽo đến run người.

Trúc Lâm bế Long Ân trên tay, cô cũng chỉ có khi ở gần bé con thì mới hoàn toàn bình ổn. Long Ân nhìn mẹ mình rồi mỉm cười ngọt ngào, nhìn chả giống như một tiểu cường hào con cả. Cho đến khi một vị thiên kim nhà họ Hà cùng nhiều thiên kim của nhiều gia đình khác bước đến gần Trúc Lâm, cô giương đôi mắt lạnh lẽo u ám của mình lên nhòn họ, làm họ rùng mình

- Cô là.... Trúc Lâm?

Trúc Lâm chớp mắt một cái, rồi im lặng. Hà Mễ Hiên thấy cô không trả lời liền tự cho là cô xem thường cô ta. Đôi mắt sắc bén của Hà Mễ Hiên nhìn chằm chằm vào Long Ân, bây giờ... Cho dù cô ta có muốn bước vào nhà họ Ngụy thì ít nhất phải lấy lòng được tiểu thái tử gia này. Nghĩ liền làm, Hà Mễ Hiên cúi người hơi thấp xuống, mỉm cười hòa đồng với Long Ân

- Bé con, chào con... Dì là Mễ Hiên.

Long Ân đang cười với mẹ mình liền chuyển sang khó chịu, rồi nhướn nhướn mi. Không chỉ vậy, cậu nhóc còn bĩu môi rồi hống hách quay sang hướng khác. Cả đời Hà Mễ Hiên có lẽ đây là lần nhục nhã nhất trong đời, không chỉ bị một con nhỏ mồ côi xem thường, ngay cả một tên nhóc miệng còn hôi sữa cũng xem thường. Nhiều vị thiên kim bên cạnh che miệng cười khúc khích.

Trúc Lâm bế Long Ân đứng dậy, ý định bước đi, rời khỏi nơi này, nhưng cô lại bị Hà Mễ Hiên nắm chặt tay, cô ta còn hung hăng nói

- Cô muốn đi đâu? Định bế Long Ân đi đâu?

Trúc Lâm nhìn cô ta bằng cặp mắt lạnh lẽo, sau đó lên tiếng

- Buông tay.

Giọng nói của Trúc Lâm làm cho Ngụy Long Thần phải chú ý, cô gái này... Rõ ràng rất nhút nhát, ngay cả ăn nói cũng rất nhẹ nhàng, sau chỉ mới đó mà thay đổi gần như là hoàn toàn? Chẳng lẽ... Ngụy Long Thần sau đó không nói không rằng liền bước đến bên cạnh Trúc Lâm, choàng tay ôm lấy eo của cô, nhẹ giọng nói

- Em mệt sao?

- Buông ra.

- Ngoan, anh đưa em lên nghỉ ngơi một chút.

Trúc Lâm đanh mặt, cô không gật cũng không lắc đầu, chỉ bế Long Ân rồi bước đi. Gương mặt của Ngụy Long Thần có chút khó coi, có lẽ đây là lần đầu tiên có người con gái đối xử với anh như vậy. Hà Mễ Hiên thấy như vậy liền cố ý châm chọc một câu

- Anh xem cô ta kia, đúng là không có giáo dưỡng. Nếu là em, em sẽ không như vậy.

Ngụy Long Thần nhướn mi rồi nhìn Hà Mễ Hiên, làm cho cô ta cứ nghĩ câu nói của mình làm cho anh ghét bỏ Trúc Lâm, nhưng Ngụy Long Thần lại lãnh đạm nói

- Cô biết vì sao cô ấy như vậy không?

Hà Mễ Hiên ngây ngốc rồi lắc đầu, Ngụy Long Thần thay đổi ánh mắt thành lạnh buốt, rồi thấp giọng nói

- Vì cô ấy là vợ tôi. Cô hiểu chưa?

Nói xong, Ngụy Long Thần bỏ lại rất nhiều khách khứa để bước lên tầng trên cùng Trúc Lâm. Anh có thể nhìn anh, hiện tại Trúc Lâm chính là đang tự ép mình bình thường, cô ép bản thân phải bình tĩnh, nếu không... Đừng nói là cô gái Hà Mễ Hiên kia, ngay cả Long Ân hay bất kì ai, Trúc Lâm vẫn có thể làm hại.

Ngụy Long Thần nhìn lén qua cánh cửa khép hờ, Trúc Lâm vẫn ôm chặt lấy Long Ân, tựa như không muốn buông bỏ thằng bé ra. Lúc này, anh mới biết thì ra bản thân Ngụy Long Thần đường đường là một Tổng Thống trên vạn người, nhưng lại không thể để vợ mình có cảm giác an toàn. Cái cảm giác đó, thật sự rất khó chịu. Dừng một chút, Ngụy Long Thần nhìn thấy Trúc Lâm đang cười, nụ cười này đã lâu rồi anh không được thấy. Có lẽ, hình ảnh này anh chỉ có thể đứng phía sau để xem chứ không thể nào ra mặt được. Nghĩ ngợi một hồi, Trúc Lâm đã ru Long Ân ngủ, cô bước ra ngoài liền nhìn thấy anh. Cô chớp mắt một cái, rồi nói

- Tôi có chuyện muốn nói.

- Em nói đi.

- Tôi muốn ra nước ngoài.

Ngụy Long Thần kinh ngạc, anh có chút khó khăn cười

- Em muốn rời xa anh vậy sao?

- Ngụy Long Thần, nếu tôi còn tiếp tục ở đây. Tôi thật sự sẽ phát điên! Chỉ cần nghĩ đến cảnh... Anh giam lỏng tôi nhiều năm, cảnh tượng phải bước vào phòng sinh một mình không có ai bên cạnh, người thân không có, bạn bè không có, ngay cả... Người làm chồng cũng không có. Một mình tôi phải vượt qua quỷ môn quan, đối mặt với sinh tử... Nhưng lại chỉ có mình tôi... Nó... Nó... Nó rất đáng sợ...

Ngụy Long Thần ôm lấy Trúc Lâm vào lòng, anh dịu dàng xoa xoa nhẹ lưng của cô, đau lòng nói

- Anh sẽ bù đắp... Từ nay về sau anh sẽ bù đắp cho em.... Mộc Mộc, đừng rời xa anh...

Trúc Lâm hít một hơi thật sâu, rồi thở nhẹ ra... Cô nói tiếp

- Anh yên tâm, tôi sẽ không đưa theo Long Ân, tôi chỉ rời đi một mình... Sau một năm, hai năm hoặc ba năm gì đó... Nếu có thể, tôi sẽ quay lại. Còn không... Thì anh cứ tìm mẹ mới cho Long Ân.... Chỉ cầu xin anh, đến lúc anh có đứa con khác. Đừng ghét bỏ Long Ân, nếu anh ghét bỏ nó... Dù là ma, tôi cũng không thả cho anh!

- Em... Thật sự muốn đi?

- Phải!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi