Trần Minh Tân nghe vậy không nói lời nào, chỉ cười nhìn Tô Ánh Nguyệt
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Sao vậy? Em nói không đúng sao? Có gì buồn cười cơ chứ!”
“Em nói rất đúng, nhưng em đã bao giờ nghĩ đến việc tại sao Lý Yến Nam lại chết sau khi chúng ta tìm ra hắn chưa?” Trần Minh Tân hỏi ngược lại cô.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, cái này cô thật sự không biết.
Trần Minh Tân thản nhiên mở miệng: “Có thể là do trùng hợp, hoặc cũng có thể là do Lý Yến Nam trở thành quân bài vô dụng, nên một vài người trừ khử hắn”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh biết chắc rằng, sự thật lại không hề như thế.
Người trực tiếp hạ độc anh là Lý Yến Nam, mà mục đích của anh là lợi dụng Lý Yến Nam để tìm ra kẻ đứng đằng sau hắn, nhưng mà, Lý Yến Nam đã chết, manh mối cứ thế đứt đoạn.
Cách duy nhất anh có thể làm lúc này là đi tìm Grissy, nhưng chỉ cần sơ hở một chút thôi thì sẽ dẫn đến kết cục đối đầu trực tiếp với người của họ.
Mà Grissy không điều tàn ác nào mà chưa từng nhúng tay qua, là tổ chức xã hội đen lớn nhất thế giới, càng không phải dạng như Phan Thị Tô Thị mặc anh muốn xử lí ra sao thì xử lí.
Về điểm này, anh rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Trùng hợp” Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, cô dường như không hề tin tưởng vào suy nghĩ này của Trần Minh Tân.
“Em nên đưa Mộc Tây ra ngoài dắt chó đi dạo rồi, nếu không lát nữa nó sẽ tự dắt Thịt Bò đi đấy, mau đi nhanh lên” Trần Minh Tân vừa nói vừa kéo Tô Ánh Nguyệt dậy, khẽ hôn lên trán cô rồi đẩy cô ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt lo lắng gật đầu.
Mặc dù Trần Minh Tân đã nói cho cô tình trạng sức khỏe của anh, nhưng lại không hề nói rằng thuốc độc đó là “k7”- sản phẩm nghiên cứu của tổ chức Grissy.
Cho dù Tô Ánh Nguyệt biết Grissy với Lý Yến Nam có liên quan đến nhau nhưng cũng không thể nào đoán ra được cái chết của hắn ta ảnh hưởng như thế nào đến Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt đi xuống nhà, nhìn Trần Mộc Tây đang lái ô tô đồ chơi chạy vòng vòng trong phòng khách, Thịt Bò đang chạy phía sau bé, một người một chó chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Trần Mộc Tây hào hứng chơi đùa, thấy Tô Ánh Nguyệt đang đi xuống liền xuống xe chạy về phía cô: “Mẹ!”
“cục cưng, bây giờ chúng ta đưa Thịt Bò ra ngoài chơi thôi!” Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống bế Trần Mộc Tây lên, xoa xoa mặt bé.
Mấy ngày nay, chỉ cần cô rảnh rỗi liền đưa Trần Mộc Tây ra ngoài chơi, tính cách của cậu cũng vì thế mà hoạt bát hơn nhiều.
Hôm trước Mạc Tây Du đã gửi đến kết quả xét nghiệm của Trần Mộc Tây, nó không tệ như những gì tưởng tượng, Mạc Tây Du cũng có nói có khả năng sẽ chết sớm, kết quả này đã được chẩn đoán dựa trên tình huống xấu nhất.
Mặc dù không quá tệ nhưng sức khỏe của Trần Mộc Tây rất yếu, bởi trong thai kì không hấp thu đủ dưỡng chất của mẹ, trong khoang thai nhân tạo, sự phát triển bị ức chế nên thể chất rất kém.
Chỉ cần chăm sóc tốt thì cơ thể của bé sẽ dần dần được hồi phục.
Đây có thể coi như trong cái rủi có cái may đi.
So với Trần Minh Tân, tình trạng của Trần Mộc Tây còn lạc quan hơn rất nhiều.
Nhắc đến Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Nếu một ngày nào đó, cô bắt buộc phải đối diện với việc Trần Minh Tân lìa xa thế giới này...
Không thể được.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, không thể như thế được.
Khi cô cùng với Trần Mộc Tây dắt chó quay về thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở bên ngoài cổng biệt thự.
Cô cảm thấy chiếc xe này rất quen, là xe của Lâm Hào Kiệt, cái tên này quả thật có chút lạ lẫm.
Cô vội vàng dẫn Trần Mộc Tây đi vào trong liền nhìn thấy Trần Minh Tân cùng Lâm Hào Kiệt đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, người giúp việc đều bị đuổi ra ngoài.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, chỉ thấy bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà, người nghiêm trọng ở đây là Lâm Hào Kiệt, mà Trần Minh Tân thì nhàn nhã dựa vào ghế sofa, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Tô Ánh Nguyệt bước lại gần, thì nghe thấy Lâm Hào Kiệt giận dữ hét lên: “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không đấy hả?”
Trần Mộc Tây nhanh chóng nhấc đôi chân nhỏ bé ngắn cũn của mình chạy đến chỗ Trần Minh Tân, dựa vào đùi anh, nhìn chằm chằm anh: “Baba”
Trần Minh Tân dang tay bế bé lên, để bé ngồi lên đùi mình, hai tay khẽ vuốt ve đôi tay bé nhỏ của Trần Mộc Tây, trêu chọc khiến bé thích thú cười híp mắt lại.
Tô Ánh Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Minh Tần, cảnh giác nhìn Lâm Hào Kiệt.
Có lẽ là do thói quen khiến Lâm Hào Kiệt cất tiếng gọi: “Ánh Nguyệt”
Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày: “Anh Lâm”
Vẻ mặt Lâm Hào Kiệt không chút biến hóa, việc anh ta giả vờ làm Phong Hải đã bị vạch trần, giờ đây đứng trước mặt Tô Ánh Nguyệt, cũng không cần thiết phải giữ vẻ dịu dàng ôn hòa giả tạo kia nữa.
Lúc này Trần Minh Tân mới chậm rãi mở miệng: “Việc mà anh nói, tôi cần phải suy nghĩ đã, dù sao thì nó cũng chả có ích gì cho tôi”
Lâm Hào Kiệt nghiến răng: “Tập đoàn Phong Thị, tôi sẽ trả lại Phong Thị cho Ánh Nguyệt”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, giao tập đoàn Phong Thị cho cô? Nghĩa là sao?
Cô tò mò nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân khẽ vỗ vai Tô Ánh Nguyệt, ý muốn rằng cô không cần thắc mắc gì nhiều.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại lờ mờ đoán ra được rằng, Lâm Hào Kiệt và Trần Minh Tân đang giao dịch gì đó, nhưng mà bộ dạng nhàn nhã không mấy hứng thú này của Trần Minh Tân lại cho thấy rằng anh không muốn đồng ý.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Trần Minh Tân, Lâm Hào Kiệt lập tức chuyển hướng sang Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô, tôi phải ra nước ngoài một chuyến, nhưng sức khỏe của em gái tôi lại không được ổn định. Nên tôi muốn để nó lại trong nước, cô với nó quen biết nhau, nên tôi muốn nhờ cô...”
Bởi vì trước đó anh ta gọi “Ánh Nguyệt” mà cô lại hờ hững, đáp trả lại một tiếng “anh Lâm” nên Lâm Hào Kiệt cũng đành xưng hô theo cách này.
Dáng vẻ của Lâm Hào Kiệt vô cùng chân thành, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Minh Tân ngắt lời Lâm Hào Kiệt: “Lâp tức chuyển nhượng lại cổ phần của tập đoàn Phong Thị qua đây, nếu như quá một tháng, tôi sẽ mặc kệ sự sống chết của Lâm Tố Nghi”
Lâm Hào Kiệt im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được”. Sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi, rồi lại gắt gao nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong ánh mắt ẩn chứa sự van xin.
Cho đến khi Lâm Hào Kiệt đi rồi Tô Ánh Nguyệt mới hỏi Trần Minh Tân: “Có chuyện gì vậy?”
Lúc cô đưa ra câu hỏi, bảo mẫu đã đưa Trần Mộc Tây ra chỗ khác chơi.
Giọng điệu của Trần Minh Tân có chút đùa cợt: “Dù Lý Yến Nam chỉ là một con tốt thí trong Grissy, nhưng cũng đóng vai trò khá quan trọng. Hắn ta chết đột ngột như thế, Lâm Hào Kiệt chắc chắn cũng đoán ra được nội bộ Grissy xảy ra vấn đề. Cho nên mới chuẩn bị quay về tổng bộ xem xét tình hình. Lúc này, hắn ta không có thời gian chăm sóc cho Lâm Tố Nghi nên mới đến nhờ cậy chúng ta”
Anh cảm thấy tên Lâm Hào Kiệt này quả thật rất thú vị, trước kia đối đầu với anh, bây giờ lại quay ra muốn anh chăm sóc cho Lâm Tố Nghi.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại hỏi: “Thế nên anh mới muốn tập đoàn Phong Thị?”
“Tập đoàn Phong Thị vốn là của em, tại sao lại không cần chứ” Trần Minh Tân lấy tay gõ gõ lên trán cô.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc: “Phong Hải thực sự là cậu của em sao?”
Trần Minh Tân hừ lạnh: “Tất nhiên”
Nếu như Phong Hải không phải là cậu ruột của Tô Ánh Nguyệt, hai năm trước khi Lâm Hào Kiệt giả dạng Phong Hải, Trần Minh Tân đã sớm vạch trần rồi.