ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 766: BỊ THƯ NHÃ NIỆM LỪA

Bùi Dục Ngôn vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc kia, hoàn toàn không bị lời chất vấn của Bùi Chính Thành làm ảnh hưởng.

Một lát sau anh ta nói: “Bọn họ muốn đi theo đến đây, anh còn có thể ngăn cản sao?”

Bùi Chính Thành hừ lạnh một tiếng, xoay người kéo An Hạ bước đi.

Bùi Dục Ngôn nhìn hai người đằng sau, cũng không nói thêm gì, tiến lên xách Lục Thanh Du đi theo Bùi Chính Thành.

Lục Thanh Du bị Bùi Dục Ngôn ép xách đi, giãy dụa hai cái, nhưng Bùi Dục Ngôn hoàn toàn không có phản ứng, cô bực bội, quát to với Bùi Dục Ngôn: “Bùi Dục Ngôn, anh buông tay cho em!”

Bùi Dục Ngôn quay đầu liếc cô ấy.

Bên cạnh đúng lúc có một cái ghế cao, Bùi Dục Ngôn đỡ eo cô ấy, cô ấy lên trên, bàn tay chống lên vách tường ở sau lưng cúi người bình tĩnh nhìn cô ấy, sắc mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Cho em ba mươi giây, gọi lại lần nữa.”

Lục Thanh Du hiểu rất rõ Bùi Dục Ngôn, biết tính tình của anh.

Nào dám thật sự đợi ba mươi giây, lập tức ngồi thẳng người, còn nghiêm túc gọi một tiếng: “Anh cả!”

“Ngoan!” Bùi Dục Ngôn như khen thưởng sờ đầu cô ấy, vịn tay cô ấy: “Đi xuống thôi.”

Lục Thanh Du vịn tay anh đi xuống, sợ anh lại xách mình lên nữa, nếu như bị những người khác thấy lại sẽ chê cười cô cho coi.

Vì thế, cô dứt khoát nắm lấy tay Bùi Dục Ngôn, sợ anh hất ra nên cô còn nắm rất chặt.

Bùi Dục Ngôn hơi ngơ ngác, muốn rụt tay ra, lại nghĩ đã lâu không nhìn thấy cô, lỡ như anh rút tay ra chọc cô không vui thì sao?

Nghĩ vậy, anh bèn không nhúc nhích nữa, mặc cho Lục Thanh Du nắm lấy tay mình.

Hai người cứ thế đi vào phòng bao.

Bùi Chính Thành đang lột hạt dẻ cười cho An Hạ, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Dục Ngôn dắt Lục Thanh Du đi vào, đôi mắt hơi loé lên, để hạt dẻ cười vừa lột xong vào cái đĩa nhỏ trước mặt An Hạ, sau đó vỗ tay dựa về phía sau, lười biếng nói: “Anh cả, Thanh Du đã lớn rồi, anh còn dắt em ấy như vậy làm gì, nếu sau này em ấy không tìm được bạn trai thì anh chịu trách nhiệm sao?”

Không biết có phải vì nghe lọt tai lời của An Hạ không, bây giờ anh nhìn Bùi Dục Ngôn và Lục Thanh Du cứ cảm thấy có gian tình.

Từ nhỏ hai người đã rất thân mật, nhưng dù sao cũng đã lớn thế rồi còn tay trong tay như vậy, bảo người tay không hiểu lầm cũng không được.

“Anh ba, anh nói bừa cái gì vậy!”

Lục Thanh Du đi qua vỗ mạnh một cái lên vai Bùi Chính Thành, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn anh.

Bùi Dục Ngôn nhún vai kéo cô ấy ngồi xuống, gõ đầu cô ấy: “Nhóc ngốc!”

Lục Thanh Du trừng anh ta: “Anh ngồi chỗ khác đi, em ngồi cùng với chị ba.”

“Không được.” Bùi Chính Thành không hề nghĩ ngợi đã từ chối, còn rất không nể mặt ôm An Hạ cười đắc ý với Lục Thanh Du.

An Hạ mỉm cười với Lục Thanh Du, lén duỗi tay véo mạnh trên lưng Bùi Chính Thành một cái.

Sắc mặt anh hơi cứng đờ, cong môi đứng dậy, cười gượng: “Thanh Du, em ngồi ở đây đi, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với anh cả.”

Anh xoa chỗ vừa bị An Hạ véo, tràn đầy oán hận ngồi xuống bên cạnh Bùi Dục Ngôn.

Bùi Dục Ngôn liếc nhìn anh, cầm lấy chai rượu hỏi: “Uống một ly không?”

“Ít một chút.” Bùi Dục Ngôn cầm lấy ly đế cao đưa qua.

Bùi Dục Ngôn rót nửa ly cho anh, sau đó nâng ly rượu của mình lên chạm ly với anh.

Bùi Chính Thành uống một ngụm, sau đó nhìn ra cửa trước: “Sao bọn họ vẫn chưa vào?”

Bùi Dục Ngôn biết Bùi Chính Thành đang hỏi hai vợ chồng Bùi Diệp Kỳ.

“Vết thương của nó còn chưa lành, đi lại không tiện lắm.”

Bùi Chính Thành gõ ly của mình, hỏi: “Là Thư Nhã Niệm muốn đến à?”

“Là Bùi Diệp Kỳ muốn đến.” Cũng không biết Bùi Dục Ngôn nghĩ đến cái gì, hơi ngẩn người: “Cũng không biết nó nghe thấy đêm nay bọn họ muốn chúc mừng em trong quán bar của Tử Uyên từ chỗ nào, còn tìm anh hỏi địa chỉ.”

Bùi Chính Thành cười nhạo một tiếng.

Bùi Dục Ngôn im lặng, hình như có lời muốn nói, nhưng lúc này hai vợ chồng Bùi Diệp Kỳ đã đi vào, những người khác cũng lần lượt đến, cho nên anh không nói nữa.

Tụ họp tối nay là Lục Tử Uyên làm chủ, chủ đề là chúc mừng Bùi Chính Thành kết hôn.

Vì Lục Tử Uyên đã đánh tiếng trước, những người bạn quen biết từ nhỏ của Bùi Chính Thành cũng không gây chuyện lắm, chỉ lo có uống rượu, cũng không kêu phụ nữ lung tung tới, đều rất khách sáo gọi An Hạ một tiếng “chị dâu”.

An Hạ có ảo giác mình là “người phụ nữ của đại ca”.

Tuy những người này đều không giàu thì quý, nhưng nhìn ra được bọn họ rất kiêng dè anh em nhà họ Bùi.

Nhưng rõ ràng thái độ của bọn họ với Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn tốt hơn một chút, còn gặp Bùi Diệp Kỳ thì chỉ gật đầu, cũng không trao đổi gì nhiều.

Vết thương của Bùi Diệp Kỳ vẫn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu, chỉ kêu một ly nước, sắc mặt tái nhợt ngồi một bên, thật sự khiến người ta hơi không đánh lòng.

An Hạ tranh thủ ngồi xuống bên cạnh Bùi Chính Thành, hỏi anh: “Anh không nói chuyện với anh hai anh mấy câu hả?”

“Gọi Bùi Diệp Kỳ là được, anh hai cái gì!” Bùi Chính Thành đang chơi xúc xắc với mọi người, nói với cô một câu như thế rồi quay đầu thúc giục người bên cạnh: “Mở đi! Nhìn dáng vẻ nhát gan của cậu kìa!”

An Hạ hơi bất đắc dĩ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Dục Ngôn, phát hiện anh ta đang uống rượu với người khác.

Nhưng cô cũng không dám đi tìm anh ta.

Cô lại ngồi xuống một bên, Lục Thanh Du nhanh chóng đến đây.

“Chị ba, chúng ta cũng đi chơi cái gì đó đi.”

An Hạ quay đầu nhìn cô ấy, chần chừ một lát rồi hỏi: “Thanh Du, em có biết trước kia Thư Nhã Niệm và anh ba em xảy ra chuyện gì không?”

“Hả?” Lục Thanh Du hơi sửng sốt, sau đó nói: “Chị không biết à?”

An Hạ cười xấu hổ, nếu biết cô còn có thể hỏi cô ấy sao?

Lục Thanh Du do dự một lát mới nói: “Thật ra anh ba không nói với chị chuyện này, em cũng có thể hiểu.”

Thấy vẻ mặt khó xử của Lục Thanh Du, đáy lòng An Hạ hơi nặng nề, chẳng lẽ giữa Bùi Chính Thành và Thư Nhã Niệm thật sự có chuyện long trời lở đất gì sao?

“Trước kia bọn họ từng xảy ra chuyện gì?”

Lục Thanh Du nhìn thoáng qua hướng Bùi Chính Thành, sau đó kề sát bên tai An Hạ, lặng lẽ nói: “Là Thư Nhã Niệm đá anh ba, sau đó quen anh hai Bùi, anh ba vẫn cảm thấy chuyện này rất mất mặt, chưa từng nói với người ta.”

“…” Vì sao không giống cô tưởng tượng thế?

Thấy dáng vẻ nghi ngờ của An Hạ, Lục Thanh Du cho rằng cô không tin.

Khó khăn lắm anh ba mới tìm được vợ, tuyệt đối không thể bị cô ấy làm mất được.

Cô ấy vội vàng giải thích: “Anh ba thường xuyên uống rượu chơi đến nửa đêm ở bên ngoài, có một hôm uống nhiều xảy ra tai nạn xe cộ, là Thư Nhã Niệm đi ngang qua gọi xe cấp cứu cho anh, sau đó hai người ở bên nhau, nhưng tình huống gia đình của Thư Nhã Niệm không trong sạch lắm, chính cô ta cũng biết không thể nào lấy Bùi Chính Thành. Nhưng anh hai Bùi thì khác, tuy chú Bùi thiên vị anh hai, nhưng dù sao anh hai cũng là con riêng, ông nội Bùi không xem trọng lắm, hơn nữa…”

Nói đến đây, Lục Thanh Du dừng lại một lát, trở nên vô cùng nghiêm túc: “Em cảm thấy người phụ nữ Thư Nhã Niệm này rất đáng sợ, tuy anh ba thích chơi, nhưng anh ấy rất thông minh, không đến mức không nhìn rõ một người, mà ngay cả chính anh ấy cũng không đoán được sẽ bị Thư Nhã Niệm lừa. Anh ấy cũng không biết Thư Nhã Niệm quen anh hai Bùi từ lúc nào, mãi đến khi anh hai Bùi dẫn Thư Nhã Niệm về nhà họ Bùi, nói muốn cưới cô ta, anh ấy mới biết Thư Nhã Niệm đã ở bên anh hai Bùi.”

Khoé miệng An Hạ giật giật, nói: “Biết đâu được Thư Nhã Niệm và anh hai Bùi của em là thật lòng yêu nhau? Chị thấy bọn họ rất thân mật mà.”

Lục Thanh Du tỏ vẻ khinh thường: “Anh cả nói, người phụ nữ Thư Nhã Niệm này không đơn giản, lòng dạ nham hiểm! Chị ba, sau này chị nhìn thấy cô ta thì cách xa một chút.”

“Sao anh cả lại nói thế?”

“Không biết.” Lục Thanh Du lắc đầu: “Dù sao anh cả nói cái gì cũng là đúng.”

An Hạ: “…”

Cô còn có thể nói gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi