ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 772: TRẦN BOSS ANH ẤY NHÌN THẤY SẼ KHÓ KIỀM CHẾ ĐƯỢC

Tô Ánh Nguyệt vốn rất gầy nên béo ngần ấy căn bản không có chút ảnh hưởng nào.

Lúc cô nói chuyện, đuôi lông mày khóe mắt mang theo ý cười tự nhiên, nhìn có vẻ như rất hạnh phúc.

An Hạ cười đùa cô: “Vậy phải làm sao bây giờ, mập như thế nhìn rất không đẹp, chậc chậc…”

“An Hạ!” Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng nói: “Tớ mặc kệ, tớ mập nhưng cậu vẫn phải nói là tớ xinh đẹp.”

“Trần BOSS cảm thấy cậu xinh đẹp là được rồi…” An Hạ nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt chuyển qua chỗ trước ngực của cô, lắc đầu thở dài: “Tớ nhìn rất lâu đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thì ra là nơi này lớn hơn mà lại còn lớn hơn nhiều như vậy nữa chứ…”

Tô Ánh Nguyệt hiểu rõ ý tứ của An Hạ cũng không biết nghĩ tới điều gì, hơi đỏ mặt: “Trong bụng tớ có Bảo Bối nên mới không chấp với mấy lời nói vớ vẩn này của cậu thôi, tớ cúp máy đấy!”

“Đừng nha, cậu đỏ mặt cái gì chứ, có phải Trần BOSS anh ấy nhìn thấy khó kiếm chế được hay không, bây giờ cậu đã là phụ nữ có thai…”

Cô còn chưa nói xong thì Tô Ánh Nguyệt đã cúp máy, ngay sau đó sau lưng cô vang lên tiếng mở cửa.

Cô quay đầu lại nhìn thấy Bùi Chính Thành đang mở cửa đi vào.

Anh cười tủm tỉm đi tới khiến An Hạ làm thế nào cũng cảm thấy anh nhìn rất hèn mọn.

Anh đến gần kéo An Hạ vào trong lòng, hôn một cái, hỏi cô: “Vừa rồi em nói ai không kiềm chế được mình?”

An Hạ đẩy anh một cái nhìn thoáng ra phía cửa trước, hỏi anh: “Chú Bùi đi rồi à?”

“Ừm, đi rồi, sau này có lẽ cũng sẽ không tới nữa đâu.” Bùi Chính Thành nắm chặt hai tay cô đem cô ôm chặt hơn nữa.

An Hạ cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt lắm nên đưa tay ra ôm lấy anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh: “Anh có sao không?”

“Không sao đâu, chỉ đang nghĩ về thành phố Vân Châu thôi.”

An Hạ dùng giọng nói dịu dàng trấn an anh: “Vậy chúng ta trở về đó đi, ở bên này anh còn có chuyện gì không?”

“Ông ta nói ông nội bị ốm.” Bùi Chính Thành dừng một chút, lại nói: “Ngày mai chúng ta về nhà họ Bùi thăm ông nội một chút sau đó sẽ đi về thành phố Vân Châu.”

“Được.”

Sáng hôm sau, An Hạ cùng Bùi Chính Thành cùng nhau trở về nhà họ Bùi.

Bọn họ ở lại căn hộ của Lục Tử Uyên mấy ngày sau đó mới về nhà họ Bùi, An Hạ có cảm giác mình đang bước vào thế giới khác vậy.

Nhân viên cảnh vệ trước cửa trông thấy Bùi Chính Thành kêu một tiếng: “Cậu ba.”

Bùi Chính Thành nói chuyện phiếm với nhân viên cảnh vệ hai câu, cuối cùng nói thêm một câu: “Đưa cháu dâu về thăm ông cụ một chút.”

Nhân viên cảnh vệ sửng sốt một chút: “Mợ ba.”

An Hạ bị anh ta làm cho toàn thân run lên, thời đại nào rồi mà còn mợ ba nữa.

Nhưng cô vẫn cười cười đáp lại.

Trước khi Bùi Chính Thành đến đã gọi điện nói chuyện qua với thím Lưu, nên khi hai người đi vào nhìn thấy thím Lưu đứng chờ sẵn ở cửa phòng khách.

“Cậu ba! Cô An.” Thím Lưu cười khanh khách đi tới: “Hai người ăn cơm chưa?”

Lúc đối mặt với thím Lưu, Bùi Chính Thành rất dịu dàng.

Anh cười lên tiếng: “Ăn rồi ạ.”

Lập tức lại nói thêm: “Thím Lưu, không nên gọi là cô An đâu, quá xa lạ, chúng tôi đã kết hôn rồi.”

Thím Lưu sửng sốt một chút gật đầu sau đó dẫn bọn họ đi vào bên trong, vừa đi vừa liên miên lải nhải kể về bệnh tình của ông cụ Bùi.

“Hai năm nay sức khỏe của ông cụ không còn được như lúc trước nữa, hai ngày nay vừa mới giảm sốt thôi, ông cụ bị cảm nên sốt, bác sĩ cũng khám rồi, thuốc cũng uống rồi nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy khá hơn, hôm nay khó khăn lắm mới đỡ sốt, sáng sớm hôm qua ông cụ mới nói là muốn gặp cậu ba.”

Bùi Chính Thành khẽ nhíu mày, nghe vậy hình như làhơi nghiêm trọng.

“Bây giờ ông cụ đang ở đâu?”

“Ngay trong phòng trên lầu, vì bị bệnh nên mấy ngày nay cũng không đi ra ngoài được.”

Bùi Chính Thành nhẹ gật đầu, nói: “Chúng tôi tự đi lên được rồi, thím Lưu thím cứ đi làm việc đi.”

Thím Lưu sâu xa nói: “Ài, được rồi, cậu ba cứ trò chuyện với ông cụ đi, tuy bây giờ ông cụ lớn tuổi rồi tính tình không thể tốt như trước kia nữa, nhưng nếu có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cũng không phải nói không thông.”

Bùi Chính Thành hơi cụp mắt xuống: “Tôi biết rồi.”

Thím Lưu cười cười cũng không nói gì thêm nữa.

An Hạ cùng Bùi Chính Thành đi lên lầu tới phòng của ông cụ Bùi.

Bởi vì là ngày làm việc nên trong nhà cũng không còn ai khác, rất yên tĩnh.

Trên hành lang vắng lặng vang vọng lên tiếng bước chân, càng có vẻ quạnh quẽ.

An Hạ đi theo sau Bùi Chính Thành, lúc cửa bị đẩy ra cô liếc mắt nhìn thấy ông cụ Bùi đang ở trên ghế nằm không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay là đã ngủ.

Tuy tính tình có xấu, tính cách lại khó chịu nhưng tuổi ông cụ cũng đã xế chiều rồi hơn nữa còn là người thân ruột thịt của Bùi Chính Thành nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng An Hạ bình tĩnh lại.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của ông cụ Bùi.

Hai người đi vào, ông cụ Bùi tỉnh lại.

Ông cụ mở to mắt, đáy mắt một mảnh đục ngầu, qua mấy giây mới dần dần trở lên rõ ràng hơn.

Ông cụ cười cười, trên mặt tràn đầy nếp nhăn.

Giọng ông cụ hơi khàn khàn: “Chính Thành về rồi à!”

“Vâng.” Bùi Chính Thành đi qua ngồi xuống bên cạnh nhìn ông cụ: “Hôm nay ông khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Ông cụ nói xong lại không khống chế được ho khan hai tiếng.

Bùi Chính Thành khẽ nhíu mày: “Ông bảo bác sĩ tới khám đi.”

“Bác sĩ khám mấy ngày nay rồi, ông cũng đang uống thuốc, đã khá hơn nhiều rồi, không nghiêm trọng như vậy đâu nên cháu đừng lo lắng quá.” Giống như là sợ Bùi Chính Thành lo lắng nên ông cụ Bùi giải thích.

“Vậy là tốt rồi.” Bùi Chính Thành trầm ngâm một lát, nói ra: “Cháu và An Hạ đã quyết định ngày mai sẽ về thành phố Vân Châu.”

“Hả?” Ông cụ Bùi phản ứng chậm nửa nhịp sửng sốt một chút lúc này mới đem ánh mắt phóng tới trên người An Hạ vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng Bùi Chính Thành.

Ánh mắt của ông cụ dừng lại mấy giây trên người An Hạ cũng không biểu hiện ra cảm xúc đặc biệt gì, một lát sau lại thu hồi ánh mắt lại nhìn sang Bùi Chính Thành: “Về nhanh như vậy à, không ở thêm mấy ngày nữa sao?”

“Ở đây cũng không làm gì, cháu về thành phố Vân Châu còn làm việc nữa ạ.” Trước khi ông cụ Bùi nhốt anh lại trong nhà thì anh đã giao công ty ở thành phố Vân Châu cho người có chức nghiệp quản lý, nhưng bây giờ anh lại muốn nhận lại, dù sao cũng đã kết hôn có gia đình nên phải làm việc để nuôi gia đình nữa không phải sao.

Anh cẩn thận quan sát sắc mặt ông cụ Bùi, phát hiện ra ông cụ Bùi cũng không có biểu hiện bài xích với An Hạ.

Anh quay đầu nhìn về phía An Hạ liếc mắt ra hiệu.

Đầu tiên An Hạ không hiểu nhưng sau đó rất nhanh đã hiểu ý, đi đến trước mặt gọi một tiếng: “Ông nội.”

Ông cụ Bùi khẽ mím môi lại không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu sau ông cụ mới lên tiếng nói: “Ừm.”

Mặt mũi An Hạ đầy ngạc nhiên nhìn về phía Bùi Chính Thành, sao đột nhiên ông cụ Bùi lại đổi tính không phản đối bọn họ ở bên nhau nữa.

“Khụ khụ!” Ông cụ Bùi lại ho khan vài tiếng.

An Hạ mím môi nói: “Ông nội, cháu đi lấy chút nước nóng lên cho ông.”

Ông cụ Bùi đang ho khan nên cũng không đáp lại, An Hạ đi xuống lầu.

Trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu, bầu không khí hơi đơ.

Xa cách được tích lũy lại trong nhiều năm như vậy, không phải chỉ một hai câu nói là có thể tiêu tan.

“Có hay tới thăm mẹ cháu không? Bây giờ nó có khỏe không?”

Đột nhiên ông cụ Bùi nhắc tới Lộ Thanh Anh khiến Bùi Chính Thành hơi hoảng, nhưng trên mặt anh cũng không hề biểu hiện gì ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi