ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 779: NÓI KHÔNG CHỪNG VẪN LÀ CON TRAI

Bùi Chính Thành mấp máy môi, hơi đờ đẫn nhẹ gật đầu.

Ngoài cửa sắt lại có một bóng người cao lớn, mặc nguyên cây đen đi vào.

An Hạ không khỏi mở to mắt, sao boss Trần cũng tới?

Anh Côn không quan tâm người tới là ai, anh ta nhìn quanh một lượt trong đám người nhưng không thấy bóng dáng Bùi Dục Ngôn thì hét lớn: “Bùi Dục Ngôn đâu? Con rùa rụt cổ đó không dám tới à?!”

Anh ta quá kích động, khi nói chuyện cũng dí sát con dao vào cổ An Hạ hơn.

An Hạ ngửa đầu, liếc nhìn xuống dưới rồi sợ hãi nhắm chặt mắt.

Má ơi, cao thế chứ!

Giọng Bùi Chính Thành như muốn sụp đổ: “Anh thả cô ấy ra, anh muốn gì tôi cũng đồng ý, tôi cũng có thể chuẩn bị máy bay đưa anh ra nước ngoài.”

Anh Côn vô cùng kiên định: “Ngoài việc để Bùi Dục Ngôn chết, tao không cần gì cả!”

An Hạ nhìn quanh một lượt, không thấy Bùi Dục Ngôn, may mà anh ấy không tới.

“Tao cho mày mười phút, nếu Bùi Dục Ngôn vẫn không tới thì tao sẽ kéo người phụ nữ của mày cùng nhảy từ đây xuống!” Anh Côn nhìn Bùi Chính Thành chằm chằm, vẻ mặt hung ác nham hiểm tới cực điểm.

An Hạ biết anh Côn không phải chỉ nói suông, anh ta hoàn toàn không sợ chết.

Anh ta và lão Ngũ đã không còn quan tâm tới sống chết nữa rồi.

Bùi Chính Thành cảm thấy tim mình đã vọt tới tận họng, anh trấn an anh Côn: “Anh đừng xốc nổi, chuyện gì cũng có thể đàm phán…”

Trần Minh Tân nhân lúc hai người không chút ý, đột nhiên giơ tay làm một động tác kỳ lạ.

Giây tiếp theo anh Côn cứng người, trừng lớn hai mắt, trong mắt đều là vẻ không dám tin và không cam tâm.

Bùi Chính Thành vẫn chưa hiểu là chuyện gì thì Trần Minh Tân đã nhanh chân chạy tới, hất con dao găm trong tay anh Côn rồi kéo An Hạ về phía Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành vô thức đỡ lấy An Hạ, ngẩng đầu lên thì trông thấy anh Côn đã mềm nhũn ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn, không còn hơi thở, phía dưới đầu anh ta chảy ra máu tươi lênh láng.

Bùi Chính Thành phản ứng lại lồi hỏi Trần Minh Tân: “Anh trai tôi bố trí tay bắn tỉa à?”

Trần Minh Tân liếc nhìn An Hạ rồi nói: “Không.”

“Là anh?” An Hạ phản ứng lại trước sau đó hỏi Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân gật đầu, chỉ huy người đưa lão Ngũ vẫn đang hôn mê và thi thể anh Côn đi, cũng mặc kệ An Hạ và Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành ôm An Hạ trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, một ngày một đem này anh cũng không biết mình đã trải qua thế nào.

Bùi Chính Thành hôn từ đỉnh đầu xuống trán rồi hôn lên môi cô, sau đó đôi mắt đỏ hồng hỏi: “Thật sự không sao à? Anh xem nào.”

An Hạ thấy anh căng thẳng như vậy thì giang hai tay quay một vòng trước mặt anh sau đó nói: “Anh xem, em vẫn bình thường mà, em không lừa anh, thật sự không sao hết.”

Bùi Chính Thành mắt tinh, lập tức nhìn thấy vết thương ở lòng bàn tay cô.

Anh lập tức cầm lấy tay cô, nhìn vết thương đã tụ lại trên đó rồi thương tiếc đặt xuống một nụ hôn, sau đó bế ngang cô lên.

“Chúng ta đi về đã.”

An Hạ giật mình kêu lên: “Anh thả em xuống, em tự đi được!”

Nhưng Bùi Chính Thành không hề để ý tới cô.

Bên ngoài chung cư đỗ rất nhiều xe.

An Hạ nhìn thấy Bùi Dục Ngôn ở phía trước một chiếc xe, trên người anh ấy vẫn mặc đồ phòng hộ.

Anh ấy đứng trước xe, đang định châm thuốc thì thấy Bùi Chính Thành bế An Hạ lại đây, cất bật lửa đi rồi tiến lên hỏi: “Không sao chứ?”

An Hạ vẫn bị Bùi Chính Thành bế nên ngượng ngùng trả lời: “Không sao.”

Bùi Dục Ngôn gật đầu rồi không nói thêm gì nữa mà đi tới nơi khác châm thuốc.

Trần Minh Tân đi lên từ phía sau, thấy Bùi Dục Ngôn đang hút thuốc với vẻ mặt nặng trĩu, lông mày nhíu chặt thì cất tiếng hỏi: “Anh đang căng thẳng?”

Bùi Dục Ngôn không gật đầu cũng không lắc đầu, lấy hộp thuốc lá ra đưa cho Trần Minh Tân.

Thật ra anh hơi căng thẳng, sợ mình bắn không chuẩn, nếu An Hạ xảy ra chuyện thì chắc chắn Bùi Chính Thành sẽ không tha thứ cho anh.

Đương nhiên Trần Minh Tân sẽ không nhận, giọng anh lạnh lùng trong trẻo: “Vì con gái, cai thuốc rồi.”

Bùi Dục Ngôn nghi hoặc một lát sau đó cười khẩy: “Còn chưa sinh mà cậu đã biết là con gái rồi! Chưa biết chừng vẫn là con trai đấy.”

Trong giọng điệu anh ấy mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Trần Minh Tân phản kích không chút lưu tình: “Đừng nói là con trai, anh phải làm rõ một điều, đến vợ anh còn chưa có kìa mà anh lại còn già hơn tôi.”

“…” Bùi Dục Ngôn nghẹn họng, không biết phải nói gì.

Anh cảm thấy, chỉ cần mình chưa kết hôn, chưa sinh con thì ở trước mặt Trần Minh Tân không bao giờ chiếm được ưu thế.

Chẳng phải trước kia anh có ý với vợ Trần Minh Tân một chút thôi à, có đến mức phải ghi thù vậy không?

Mẹ nó chứ!

Trên đường về nhà, Bùi Chính Thành cứ nắm chặt tay An Hạ không buông.

An Hạ bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy Bùi Chính Thành đã quá mức căng thẳng rồi.

Cô an ủi vài câu cũng không có hiệu quả bèn chuyển đề tài.

“Sao boss Trần lại ở Cảnh thành vậy?”

“Tô Ánh Nguyệt gọi điện cho em mãi không được nên gọi cho anh, biết em gặp chuyện nên đã tới đây.”

“Thật sao?” An Hạ lập tức cảm thấy hơi lo lắng vì được quan tâm.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì cảm thấy hình như không đúng.

“Bây giờ Ánh Nguyệt đang có thai, sao có thể chạy lung tung chứ? Liệu có bị động thai không, boss Trần coi cô ấy như cục vàng mà cũng để cô ấy tới Cảnh thành sao?”

“Đó là chuyện của hai vợ chồng họ.”

Hình như cũng đúng.

Một đoàn người về thẳng nhà lớn họ Bùi.

An Hạ vừa xuống xe thì hất tay Bùi Chính Thành ra, chạy nhanh vào nhà, vì Bùi Chính Thành nói Tô Ánh Nguyệt đang ở nhà họ Bùi.

“Ánh Nguyệt!” Cô ấy vừa chạy vừa gọi tên Tô Ánh Nguyệt.

Trước đó Tô Ánh Nguyệt đã nhận được điện thoại của Trần Minh Tân, biết mọi chuyện thuận lợi thì đã đợi ở đây từ lâu, nghe thấy giọng An Hạ từ phía xa.

Cô dắt Trần Mộc Tây đi ra, cậu bé nhìn thấy An Hạ cũng rất vui, gọi cô ấy từ xa: “Cô An Hạ!”

“Mộc Tây cũng tới à!” An Hạ tới gần ôm hôn Trần Mộc Tây.

Trần Mộc Tây lặng lẽ lau nước miếng trên mặt mình.

Sau đó An Hạ ôm lấy Tô Ánh Nguyệt, hơi phàn nàn nói: “Cậu đang mang thai mà, chạy lung tung vậy!”

Tô Ánh Nguyệt lập tức nói: “Vẫn còn sớm mà, vừa đúng ba tháng, không vấn đề gì.”

Những người ở phía sau An Hạ lúc này cũng lần lượt đi vào.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Trần Minh Tân trong đám người, giơ tay lên vẫy tay với anh, nở nụ cười tươi tắn.

Trần Minh Tân đi nhanh hơn, tới trước mặt cô rồi dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”

“Em có thể có chuyện gì? Hơn nữa anh cũng vừa mới đi được một tiếng thôi.” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Trần Minh Tân càng ngày càng nhiều lời.

Trần Minh Tân nhướn mày, đưa tay bóp mặt cô lại bị Tô Ánh Nguyệt đánh vào tay.

Anh cũng không để tâm, mỉm cười dắt tay cô, quay người lại nói với mọi người: “Chúng tôi đi trước đây.”

Bây giờ mấy người Bùi Chính Thành phải xử lý chuyện nhà, anh và Tô Ánh Nguyệt là người ngoài, không tiện ở lại đây.

Mặc dù An Hạ vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với Tô Ánh Nguyệt, nhưng tình hình trước mắt cũng chỉ có thể đợi giải quyết sự việc xong rồi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi