ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 781 VỀ ĐÂU?

Cho dù Thư Nhã Niệm có đấu tranh ra sao, thì cuối cùng vẫn bị bắt buộc phải ký thỏa thuận ly hôn.

An Hạ không khỏi đồng cảm với Thư Nhã Niệm, dù sao cũng là phụ nữ với nhau, cô vẫn khó tránh khỏi hơi thổn thức.

Mặt khác, đối với Bùi Diệp Kỳ cô cũng đã có cái nhìn khác về anh ta.

Cô không ngờ rằng Bùi Diệp Kỳ lại thâm tình như vậy.

“Tuy rằng cô đã ly hôn với Diệp Kỳ rồi, nhưng mà, chuyện nào ra chuyện ấy, những thứ cô nên được, thì chúng tôi sẽ không bớt của cô một chút nào.”

An Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Dục Ngôn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Nhưng rất nhanh cô đã tỉnh ngộ, đây là Bùi Dục Ngôn đang muốn làm kẻ hai mặt đóng giả làm người tốt.

Thư Nhã Niệm đã từng làm con dâu nhà họ Bùi, lúc ly hôn, tất nhiên anh sẽ không đối xử tệ với cô ta, tiền và nhà phải chia cho cô ta tất nhiên sẽ chia đầy đủ, nhưng mà, điều này không ảnh hưởng gì đến chuyện bọn họ muốn kiện Thư Nhã Niệm cả.

Không có người nào trong nhà họ Bùi là người lương thiện, họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Thư Nhã Niệm, thứ đang chờ đợi cô ta chính là cảnh tù ngục, cho dù cô ta có được chia bao nhiêu tiền đi chăng nữa, thì cũng chẳng tiêu được.

Thư Nhã Niệm mang vẻ mặt đờ đẫn ngồi yên ở đó, cô ta không nói câu nào cả, hiển nhiên cả người đã hoàn toàn suy sụp rồi.

Người nhà họ Bùi không có ai đồng tình với cô ta cả, có lẽ trái tim Bùi Diệp Kỳ cũng bị tổn thương quá sâu nặng rồi, nên anh đã lên lầu trước.

Bùi Dục Ngôn thì không có biểu cảm gì ra lệnh cho người giúp việc: “Đưa cô Thư ra khỏi chỗ này.”

Anh ta vừa nói dứt lời, thì đã có người bước đến đưa Thư Nhã Niệm ra khỏi nhà.

Thư Nhã Niệm bị hai người kéo tay, lảo đảo ra ngoài.

An Hạ trông thấy thế thì thở dài, rồi cô chợt nghe thấy Bùi Chính Thành ngồi bên cạnh nói: “Con đưa An Hạ về nghỉ trước.”

Vừa nói dứt lời, Bùi Chính Thành đã kéo cô đứng dậy.

Sắc mặt của ông Bùi sa sầm xuống, ông ta vỗ mạnh một cái lên trên tay vịn ghế sofa, rồi tức giận nói: “Về? Về đâu?”

Bùi Chính Thành ngẩng đầu nhìn về phía ông Bùi, sắc mặt lạnh nhạt: “Về chung cư, kế hoạch ban đầu của chúng cháu là trong ngày hôm nay sẽ quay về thành phố Vân Châu.”

An Hạ nghe thấy anh nói thế, thì yên lặng khẽ véo vào lòng bàn tay anh.

Cô có thể cảm nhận được, tuy rằng lúc này giọng nói của Bùi Chính Thành lạnh lùng, nhưng thật ra anh đang cố nén giận.

Anh không muốn ở lại nhà họ Bùi, nhưng cũng đừng khiến quan hệ trở nên quá cứng nhắc như vậy chứ.

Dù sao bọn họ vẫn là người nhà, vẫn chung dòng máu, tuy rằng đã từng tranh cãi, nhưng bỏ qua những mâu thuẫn nhỏ ấy thì tình cảm ruột thịt không thể nào dứt bỏ được.

Hiếm khi thấy thái độ của Bùi Chính Thành cứng rắn như vậy.

Anh cứ đứng yên tại chỗ, không nói lời nào, cũng không có hành động gì.

Ông Bùi thì bị tức giận đến mức thở phì phò, sắc mặt Bùi Minh Huyền cũng rất kém.

Bùi Dục Ngôn suy nghĩ một lát, đang muốn cất lời, thì giọng nói của Bùi Diệp Kỳ đã truyền đến từ trên cầu thang: “Ở lại nhà đi, ở trong nhà cũng thoải mái hơn một chút.”

An Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì trông thấy Bùi Diệp Kỳ đang chậm rãi đi về phía bên này.

Những người khác có mặt ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, so với An Hạ thì càng kinh ngạc hơn.

Bùi Diệp Kỳ từ từ đến gần, sức khỏe của anh còn chưa bình phục hoàn toàn, sắc mặt vẫn hơi tái, đôi môi cũng nhợt nhạt, cả người hiện ra vẻ yếu ớt.

Anh cúi đầu nhìn về phía Bùi Minh Huyền: “Ba, trước đây ba có thể đồng ý cho con lấy Thư Nhã Niệm, vì sao không thể đồng ý để Chính Thành lấy cô An? Huống chi, so với Thư Nhã Niệm thì cô An đây còn tốt hơn nhiều, không phải sao?”

Một lời nói không có tâm trạng gì, nhưng trong đó lại hơi châm chọc.

Tuy rằng việc Bùi Minh Huyền thiên vị Bùi Diệp Kỳ không phải là bí mật trong nhà họ Bùi, nhưng lại chưa từng có ai dám nói thẳng ra trước mặt tất cả mọi người nhà họ Bùi cả.

Bùi Minh Huyền kinh ngạc nhìn anh ta: “Diệp Kỳ, con…”

“Ba, thật ra cũng không phải do ba cố ý thiên vị con, chỉ là do ba cảm thấy có lỗi với mẹ đẻ của anh cả và Chính Thành mà thôi, nên khi ba đứng trước mặt hai người sẽ có cảm giác áy náy và khó chịu, còn khi đứng trước mặt con, thì ba mới tìm lại được một chút cân bằng, cho nên ba mới cố ý nuông chiều con.”

Bình thường sự tồn tại của Bùi Diệp Kỳ ở trong nhà cũng không mấy ai để ý, anh ta nói rất ít, nhưng không ai ngờ được, chính anh ta lại là người sẽ vạch trần về quan hệ cha con kia.

Bùi Minh Huyền nắm chặt tay lại thành nắm đấm, rồi lại khẽ buông lỏng: “Diệp Kỳ, hôm nay con đã quá mệt mỏi rồi.”

“Ba, thừa nhận sai lầm của mình khó đến vậy sao? Chẳng lẽ ba không nhận ra, anh cả và Chính Thành đã không còn muốn quay về cái nhà này nữa rồi? Trước khi Chính Thành về, số lần anh cả về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, chẳng lẽ đây là điều mà ba và ông nội muốn sao?”

Trên mặt Bùi Diệp Kỳ vẫn vô cùng bình tĩnh, tuyệt đối không giống đang nói về chuyện nhà mình, mà giống như đang nói đến một chuyện không quan trọng vậy.

“Diệp Kỳ, cậu lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”

Người nói chuyện chính là Bùi Dục Ngôn, giọng điệu cả anh rất cương quyết.

Nhưng điều làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên chính là, thế mà Bùi Diệp Kỳ lại thản nhiên đồng ý: “Em đi nghỉ trước đây.”

Cuộc nói chuyện này của Bùi Diệp Kỳ đã gây nên gợn sóng không nhỏ trong nhà họ Bùi.

Cũng không biết có phải do lời nói của anh ta đã có tác dụng hay không, mà cuối cùng Bùi Chính Thành không đưa An Hạ đi nữa, mà đi cùng cô lên lầu.

Khi hai người vào phòng, Bùi Chính Thành mới hôn An Hạ một cái rồi nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xả nước cho em tắm.”

An Hạ trông thấy đôi mắt mệt mỏi của anh, thì tự động nuốt lại câu nói ‘để em tự làm’, chỉ cười gật đầu: “Vâng.”

Cô biết tâm trạng của anh lúc này đang không tốt lắm, nên muốn làm chút gì đó.

An Hạ ngồi xuống giường, cô nhìn thấy điện thoại của Bùi Chính Thành để ở đầu giường, lại nghĩ tới Tô Ánh Nguyệt, nên cầm lấy điện thoại gọi cho cô ấy.

Rất nhanh đã có người nghe máy.

“An Hạ?”

“Ánh Nguyệt, cậu và BOSS Trần đang ở đâu? tối nay tớ với Bùi Chính Thành đến tìm hai người.”

“Đừng vội, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã rồi đến tìm chúng tớ sau, dù sao chúng tớ cũng không có việc gì cả, còn ở Cảnh thành này vài ngày nữa.”

“Được.”

An Hạ hàn huyên với Tô Ánh Nguyệt thêm vài câu đơn giản nữa, khi cô đang định tắt máy, thì mới nhớ tới việc nói cho cô ấy nghe về Tô Yến Nhi.

“Cậu đã gặp Tô Yến Nhi rồi à? Trước đó tớ còn đang lo lắng cho cô ấy, chuyện lần này may mà nhờ có cô ấy.”

Đầu bên kia Tô Ánh Nguyệt yên lặng một lát, rồi nói: “Ừ, đã gặp, thôi đừng nói chuyện này nữa, cậu đi nghỉ đi.”

An Hạ chào tạm biệt với Tô Ánh Nguyệt, sau đó mới cúp điện thoại.

Lúc rảnh rỗi không còn chuyện gì nữa, An Hạ mới cảm thấy mệt mỏi và đói khát.

Cô nằm ngửa trên giường, lúc mơ màng sắp ngủ thì Bùi Chính Thành mới ra khỏi phòng tắm.

Bùi Chính Thành đến gần, anh vươn tay ra sờ lên tóc cô: “Bùn ngủ à?”

An Hạ xoay người chui vào trong ngực Bùi Chính Thành: “Còn đói nữa…”

Cô không chỉ buồn ngủ, mà còn đang rất đói.

“Đi tắm trước đi, tắm xong thì đi ăn.” Bùi Chính Thành ôm cô, rồi vỗ nhè nhẹ mấy cái lên lưng dỗ dành cô, giọng nói rất dịu dàng.

An Hạ khẽ gật đầu, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Bùi Chính Thành bật cười, nhưng lại nghĩ đến chuyện cô bị bắt cóc một ngày một đêm, thì trái tim đang yên ổn bỗng nhiên hơi hoảng hốt.

May mà ông trời không đối xử tệ với anh.

Anh nắm tay cô thật chặt rồi nói: “Để anh bế em đi tắm.”

An Hạ mơ màng ậm ừ một tiếng, rất tin tưởng nằm trong ngực anh.

Bùi Chính Thành bế cô vào trong phòng tắm, anh tắm rửa giúp cô trong lòng không có ý đồ xấu gì cả, khi anh bọc khăn tắm lên người rồi bế cô ra ngoài, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, giọng thím Lưu vang lên.

“Cậu Ba, tôi mang cho mợ Ba một chút thức ăn.”

Bùi Chính Thành đứng dậy đi ra mở cửa, rồi anh nhận lấy cái khay trong tay thím Lưu: “Lại phiền thím Lưu rồi.”

“Nghe cậu nói kìa.” Thím Lưu nhìn anh hơi không đồng ý với lời ấy, bà còn lập tức nói thêm: “Tôi chỉ chuẩn bị một chút thức ăn nhẹ, để mợ ba ăn trước, bữa tối tôi sẽ nấu thêm vài món ngon cho cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi