ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 807: ANH CÓ THỂ THẢ CHÚNG TÔI RỜI ĐI

Tô Yến Nhi nhìn Lục Thanh Du một lát, sau đó nở nụ cười rất nhẹ: “Chào cô.”

Ôn hoà mà không mất lịch sự.

Nụ cười của cô ấy khiến Lục Thanh Du càng cảm thấy quen mắt hơn.

Rốt cuộc đã thấy ở đâu nhỉ?

Cô thật sự không nhớ ra.

Lục Thanh Du chỉ đành cười một tiếng đáp lại.

Lúc này Bùi Diệp Kỳ ở bên cạnh lên tiếng: “Cô cũng giúp Thanh Du rót cốc nước đi.”

Câu này anh ấy nói với Tô Yến Nhi.

Ý của câu này đang nói Tô Yến Nhi là nữ chủ nhân.

Lục Thanh Du thông minh, nhanh chóng nói với Tô Yến Nhi: “Vậy cảm ơn chị dâu nha.”

Tô Yến Nhi ngạc nhiên nhìn Bùi Diệp Kỳ, nhưng cô ấy nhanh chóng di rời tầm mắt, rót nước cho Lục Thanh Du.

Lục Thanh Du nhận lấy rồi lại nói tiếng cảm ơn, nhìn Bùi Diệp Kỳ theo Tô Yến Nhi vào phòng bếp, cô nhón chân rón rén đi về phía phòng bếp, muốn nghe ngóng một chút. Nhưng cô còn chưa kịp nghe được gì thì bên trong đã vọng lại tiếng đồ bị rơi vỡ.

Đánh nhau? Cãi nhau?

Một lát sau, Tô Yến Nhi từ trong đi ra.

Sắc mặt cô ấy hơi tái, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Du: “Tôi lấy cho cô hai bộ quần áo.”

“Được.” Lục Thanh Du nhanh chóng gật đầu.

Đợi Tô Yến Nhi đi, cô mới vào phòng bếp, nhìn Bùi Diệp Kỳ sắc mặt tái mét đứng trong đó, cô lắm mồm hỏi một câu: “Hai người làm sao thế? Cãi nhau à?”

“Không có gì.”

Thấy Bùi Diệp Kỳ không muốn nói nên cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Nhưng trong lòng cô rối như tơ vò, rất muốn biết chuyện giữa Bùi Diệp Kỳ và Tô Yến Nhi.

Chỉ chốc lát Tô Yến Nhi đã mang quần áo xuống cho cô, một bộ đồ ngủ, một bộ đồ để ngày mai thay giặt.

Cũng rất chu đáo đó.

Cô tắm rửa xong, nằm xuống giường không bao lâu thì ngủ mất.

Trên lầu, Tô Yến Nhi ngồi trước giường nhìn bé con mũm mĩm hồng hồng trong nôi, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

Cạch.

Cửa bị mở ra, Bùi Diệp Kỳ vừa tắm xong đi vào.

Tô Yến Nhi biết là ai vào, cũng không quay đầu nhìn anh.

Diệp Kỳ lại gần, ngồi xuống cạnh cô, cũng nhìn Tô Diễm nằm trong nôi, vẻ mặt cũng vô cùng ôn hoà.

“Sao ngày nào cũng ngủ thế?”

Gần đây công việc của anh hơi bận, buổi sáng khi ra ngoài Tô Diễm đang ngủ, buổi tối anh về Tô Diễm vẫn đang ngủ. Bình thường anh gần như không tiếp xúc với trẻ con còn nhỏ thế này nên cảm thấy khá mới lạ.

“Trẻ con đều như vậy.”

Tô Yến Nhi quay đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, vẫn không kìm được lắm miệng nói một câu.

Nói xong cô lại quay đầu đi.

Cô không muốn nói chuyện với Bùi Diệp Kỳ chút nào.

Bùi Diệp Kỳ không phải người thiện lương cũng chẳng phải người tốt lành gì, anh không giống Huỳnh Tiến Dương không có ranh giới cuối cùng, cũng không phải người tốt có ranh giới cuối cùng, là một người đàn ông rất phức tạp cũng rất mâu thuẫn.

Nhưng anh cho người đón Tô Diễm từ nước ngoài về.

Tô Diễm là hy vọng sống và có thể uy hiếp cô, là toàn bộ của cô, anh giữ Tô Diễm trong tay đồng nghĩa với việc đang giữ mạch sống của cô.

Cô vốn không muốn có dính líu gì với bất kỳ người đàn ông nào nữa, nhưng lại không tránh khỏi.

Bùi Diệp Kỳ đưa tay cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Nếu cô cảm thấy chán thì có thể tìm Thanh Du chơi cùng, em ấy hoạt bát cởi mở, cô sẽ thích em ấy.”

Tô Yến Nhi mặt không biểu cảm rút tay về: “Tôi biết rồi, anh về phòng đi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi đây.”

Một khắc tiếp theo, cô cảm nhận được hơi thở trên người Bùi Diệp Kỳ thay đổi.

“Tô Yến Nhi, cô có biết bộ dạng bây giờ của mình thật sự rất đáng ghét, cũng rất không biết tốt xấu không?!”

Giọng anh trầm thấp, hơi thở ấm nóng ẩm ướt vừa mới tắm xong, cùng hương thơm của sữa tắm ập tới khiến Tô Yến Nhi có phần không thích ứng.

Cô lạnh lùng nhìn Bùi Diệp Kỳ, lui lại sau giữ khoảng cách với anh: “Anh có thể thả chúng tôi đi.”

Ở lâu thêm với Bùi Diệp Kỳ một khắc, cô cũng không muốn.

Bùi Diệp Kỳ hỏi lại: “Các cô?”

Anh cười khẩy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tô Diễm , giọng nói nhẹ hơn rất nhiều.

“Mơ đẹp đấy!”

Từ khi chuyển tới đây, cô và Bùi Diệp Kỳ chưa có ngày nào hoà hợp, ngày nào cũng vì chuyện này mà cãi nhau.

“Vì sao? Anh hoàn toàn có thể coi như không có con trai là Tô Diễm , anh có thể cưới một cô gái môn đăng hộ đối sinh con trai cho anh, vì sao anh cứ phải túm lấy Tô Diễm không buông thế?”

Bùi Diệp Kỳ cười như không cười nhìn cô: “Tôi đâu có vô tình thế, hơn nữa, tôi ở cùng con trai tôi và mẹ của con trai tôi không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Mỗi lần cô và Bùi Diệp Kỳ nói tới đề tài này là anh đều trả lời như thế.

Trong đầu Tô Yến Nhi hiện lên dáng vẻ Lục Thanh Du.

Một cô gái trẻ hoạt bát và vô cùng đơn thuần, có thể thấy cô ấy rất được cưng chiều trong nhà và trong môi trường sinh hoạt lớn lên.

Có lẽ mỗi cô gái đều muốn được sống như Lục Thanh Du.

Đời này cô đã không còn kỳ vọng gì khác, chỉ mong ngày trôi qua đơn giản một chút, nuôi Tô Diễm khôn lớn.

Nhưng kỳ vọng nhỏ nhoi này đã hoàn toàn bị dập tắt khi gặp lại Bùi Diệp Kỳ.

Trước đây cô đã từng làm chuyện sai lầm nhưng cô không nợ Bùi Diệp Kỳ điều gì.

Tô Yến Nhi cắn răng, cười khẩy: “Nếu anh thật sự muốn sống cùng tôi, thật sự yêu thương Tô Diễm thì anh cưới tôi đi, chỉ cần chúng ta kết hôn thì một nhà ba người chúng ta sẽ được sống cùng nhau.”

Sắc mặt Bùi Diệp Kỳ lập tức thay đổi, anh không nói gì nữa mà xoay người ra ngoài.

Tô Yến Nhi đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng đóng cửa mới quay người lại nhìn, sau đó cô kéo chăn cho Tô Diễm mới tắt đèn nằm lên giường.

Cô biết, Bùi Diệp Kỳ không thể cưới cô.

Cô là người phụ nữ đã ly hôn, chuyện trước kia của cô đều không sạch sẽ.

Mặc dù những lời này nói ra rất khó nghe nhưng lại là sự thật.

Bùi Diệp Kỳ về phòng, trầm mặt rót cho mình ly rượu vang đỏ.

Anh lắc ly rượu trong tay, đang hơi thất thần thì chuông điện thoại vang lên.

Cúi đầu nhìn, là Bùi Dục Ngôn gọi tới.

Anh hơi nâng mắt, ngón tay ấn lên màn hình, nghe điện thoại.

Bùi Diệp Kỳ còn chưa nói gì, Bùi Dục Ngôn đã hỏi: “Thanh Du đâu?”

“Ở chỗ em.” Tâm trạng Bùi Diệp Kỳ không tốt, giọng điệu hơi chập chùng: “Lo lắng vậy cơ à, anh tự trông coi cô ấy đi, bây giờ lại tìm người ở chỗ em làm gì?”

Bùi Dục Ngôn im lặng một lát sau đó nói với vẻ chắc chắn: “Em uống rượu à?”

“Điều này mà cũng nghe ra được à?” Bùi Diệp Kỳ cười tự giễu một tiếng: “Chuyện gì cũng không giấu được anh, anh cả, em có chuyện hỏi anh.”

“Nói đi.”

Phát hiện ra cảm xúc Bùi Diệp Kỳ không đúng lắm, vẻ mặt Bùi Dục Ngôn lập tức trở nên nghiêm túc.

“Nếu em cưới một người phụ nữ đã ly hôn thì anh nói xem họ có đồng ý không?”

Anh nhẹ nhàng nói, trong đó cũng mang theo vẻ khẳng định.

Bùi Dục Ngôn vừa mới họp xong, đang hơi mệt lại nghe anh nói vậy, đầu lông mày càng nhăn lại chặt hơn: “Bùi Diệp Kỳ, em không thể tìm một cô gái bình thường để kết hôn được sao?”

Thư Nhã Niệm trước kia cũng thế, tình cảnh gia đình rối ren, tâm tư ác độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi