ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 29:





Hứa Dịch nhìn hai mẹ con, “Đừng đoán bậy, chuyện của Duệ Duệ lát nữa tôi nói với mấy anh sau.”





Trong lúc người lớn trò chuyện, hai đứa nhỏ cũng bắt đầu làm quen với nhau.





“Oal Em trai, năm nay em mây tuổi, được làm con trai của cô xinh đẹp, em hạnh phúc thật đấy, chị vừa nghe cô gọi em là cục cưng, tên em là Cục Cưng à? Trùng hợp thế, ở nhà chị cũng tên là Cục Cưng đấy.”





Lâm Duệ quan sát Tiêu Tâm Can, “Anh là anh trai!”





Tâm Can nghiêng đầu, “Ơ, cậu lớn hơn tớ à, tớ mới vừa sinh nhật ba tuổi đấy, tớ sinh ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch nhé, đúng ngày lễ tình nhân, chú hai nói Tâm Can là món quà lễ tình nhân tuyệt vời nhất của bố. Cậu sinh ngày nào vậy?”





Lâm Duệ kinh ngạc, “Tớ cũng mùng bảy tháng bảy.”





Cô nhóc phần khích nhảy cẵng lên, “Oa! Trùng hợp quá! Chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm luôn này! Tên ở nhà giống nhau, sinh nhật cũng giống nhau! Sau này cô xinh đẹp làm mẹ của Tâm Can nữa thì có thể tổ chức sinh nhật cùng nhau rồi!”





Lâm Duệ lập tức cảnh giá!





cLàm mẹ cô bé ấy?





Cậu níu chặt tay Lâm Quán Quán, “Mẹ là mẹ của tớ, của mình tớ thôi!”





“Ôi chao, đừng keo kiệt vậy mà, cùng lắm thì tớ chấp nhận cậu là anh trai tớ, đồ tốt phải được chia sẻ cùng nhau chứ!”





Lâm Duệ nhíu mày, “Mẹ tớ không phải món đồ.”





Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, “…





Sao câu này nghe kỳ cục vậy nhỉ!





Hứa Dịch đến, Lâm Quán Quán cũng thở phào.





Có Hứa Dịch giúp đỡ giao tiếp, Lâm Quán Quán chỉ việc nghỉ ngơi, đầu cô vẫn hơi choáng váng, tựa lên đầu giường lim dim ngủ.





Thấy vậy, Hứa Dịch đưa hai người ra ngoài nói chuyện.





Mấy người vừa đi, Tâm Can liền nhoài người bên mép giường, mắt sáng ngời nhìn Lâm Quán Quán , “Cô ơi! Bố con vừa cầu hôn cô đấy! Cô không biết đâu, ông bà nội con ép bố lấy vợ mấy năm rồi, nhưng bố con chưa bao giờ lung lay nhé, thế mà vừa nãy bồ lại cầu hôn cô! Cô ơi, con nói cô biết nhé, cô đừng thấy bố con lúc nào cũng mặt lạnh như băng, thật ra bố thương người lắm!”





Cô nhóc đếm ngón tay kể với Lâm Quán Quán những ưu điểm của Tiêu Lăng Dạ, “Bố con đẹp trai, còn kiếm tiền giỏi, quan trọng hơn là bố rất đáng tin, không như chú hai con đâu, suốt ngày thay bạn gái, cô ơi, nếu cô lấy bố con, chắc chắn bố con sẽ một lòng một dạ với cô ạ!”





Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật.





Cô nhóc này, sao mà cố chấp thế cơ chứ.





Cô thở dài, đang định nói thì Lâm Duệ đã lên tiếng, “Cậu từ bỏ đi, mẹ tớ không ưng bố cậu đâu!”





“ƠI” Cô nhóc thắc mắc, “Tại sao chứ?”





“Mẹ tớ chỉ thích tớ thôi!”





Cô nhóc nghiêng đầu, giọng trẻ con non nót, “Nhưng sau này cậu sẽ lớn lên mài! Chú hai nói với Tâm Can là sau này lớn lên Tâm Can sẽ có gia đình riêng của mình, đến lúc đó sẽ phải rời xa bố. Nên không thể phá đám bố xem mắt mãi được, nếu không sau này Tâm Can bỏ bố đi rồi, bố không có ai chơi sẽ rất đáng thương. Sau này cậu cũng sẽ lớn lên, cũng phải rời xa cô xinh đẹp, đến lúc cậu đi rồi, cô xinh đẹp không có ai bầu bạn cũng sẽ rất đáng thương đó.”





Không biết đã nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên khuôn mặt Lâm Duệ trở nên u ám.





“Cậu sao thế?”





“Không sao.”





“Nói dối! Rõ ràng là không vui!” Cô nhóc bĩu môi, hừ một tiếng, “Khẩu thị tâm phi!”





Ngoài cửa.





Tiêu Diễn gặng hỏi nhiều lần, “Hứa Dịch, chuyện gì vậy, cậu bé đó là con trai của Lâm Quán Quán thật hả?”





Hứa Dịch nhìn Tiêu Lăng Dạ, thấy anh đứng đó sắc mặt lãnh đạm, không lấy gì làm hứng thú.





Anh ta không khỏi thắc mắc, “Đại ca, anh không muốn biết à?”





Tiêu Lăng Dạ không đáp mà hỏi ngược lại, “Có phải hay không thì liên quan gì?”





Rõ ràng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi