ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 4:





May sao, thằng bé mạng lớn, sau nửa tháng nằm trong lồng kính đã sống sót được.





Khi chưa thấy con, cô không muốn có đứa con này, vì sự tồn tại của đứa trẻ luôn nhắc nhở cô từng giờ từng phút rằng cô đã từng ngụ ngốc đến nhường nào!





Nhưng lần đầu tiên gặp con, cô đã mềm lòng!





Một đứa trẻ không hay biết gì ngoài ngày ngày hết ăn lại ngủ, mình mẩy đỏ hỏn nhăn nhúm, như một ông cụ, chẳng đáng yêu chút nào.





Nhưng khi ngón tay cô chạm khóe môi cậu bé, cậu liền mút lấy chùn chụt.





Khoảnh khắc ấy như một sợi dây bỗng chốc nối liền trai tim hai mẹ con lại với nhau, khoảnh khắc ấy cô đã quyết định bất kể sau này có khó khăn gian khổ cách mấy, cô cũng sẽ nuôi nấng đứa trẻ này khôn lớn thành người.





Sau khi ra viện, cô có về nhà một lần.





Người nhà đã tổ chức tang lễ cho cô.





Cô bị người ta giết người diệt khẩu, lại biết quá nhiều bí mật của Tôn Hà Anh, nếu như tiếp tục ở lại Vân Thành, chưa biết được lúc nào sẽ đụng độ những kẻ đó, nên cô lập tức quyết định mang theo con ra nước ngoài.





Chân ướt chân ráo tha hương, hết thảy mọi thứ đều khó khăn, phận gái như cô, không có học vấn cũng không có sở trường gì. Chỉ có thể làm tạp vụ, rửa bát trong nhà hàng Trung Hoa, mang theo đứa con chưa đầy tháng, thời gian đầu cô thực sự suy sụp, mỗi ngày chỉ được ngủ ba bốn tiếng, cũng may đã vượt qua được hết.





Được cái cậu con trai thì ngoan ngoãn, từ nhỏ không cần phải lo lắng nhiều, đợi khi con được nửa tuổi là cô thuê bảo mẫu tới chăm con, phần mình thì nhen nhóm ước mơ, ghi danh thi vào trường Đại học nghệ thuật New York. Thời điểm ấy cô giống như miếng bọt biển ngâm trong nước, hấp thu kiến thức một cách điên cuồng.





Cô thề rằng mình phải trở nên mạnh mẽ!





Mạnh mẽ để có thể đưa những kẻ sát nhân kia ra trước công lý!





“Mẹ…”





“Ơi?” Lâm Quán Quán sực tỉnh ra, nhìn thấy khuôn mặt lo âu của con trai, “Sao thế con?”





“Bố nuôi gọi chúng ta mấy lần rồi mà mẹ không nghe thấy!”





“Xin lỗi cục cưng nhé, mẹ vừa mải nghĩ ngợi quá!”





Ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thấy cửa ra ga nội địa, Hứa Dịch mỉm cười vẫy tay với họ, nhìn thấy hai mẹ con đi tới, anh ta rảo bước lại nhân tiện đón lấy hành lý từ tay Lâm Quán Quán.





“Không cần, tự em xách được.”





“Khách sáo với anh làm gì!”





Hứa Dịch tươi cười vuốt tóc anh bạn nhỏ, cất tiếng chào hỏi cậu bé: “Duệ Duệ, có nhớ ba nuôi không?”





“Ba nuôi!” Cậu nhóc chau mày phản đối, “Không được xoa đầu đàn ông!”





Đàn ông?!





Lâm Quán Quán ngây người, thấy cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy cho bàn tay trên đầu mình văng ra, nói giọng nghiêm túc: “Con đã qua sinh nhật ba tuổi ở nước M rồi, tuổi lên ba là đường phân thủy, trước ba tuổi đều là con nít ranh, qua ba tuổi là thành đàn ông rồi, bố nuôi, sau này không được xoa đầu con nữa.”





“Được được được, Duệ Duệ của chúng ta sau này đã là chàng trai bé nhỏ rồi. Vậy thì xin hỏi chàng trai bé nhỏ, ba nuôi có thể bế con được không, mẹ của con là phụ nữ chân yếu tay mềm, mẹ bế con mệt lắm đó.”





“Được ạ!”





Cậu nhóc giang rộng tay với Hứa Dịch, anh ta cười rạng rỡ ôm cậu nhóc vào lòng, sải bước đi trước, “Đi! Ba nuôi đã đặt phòng ở Khê Thủy Nhân Gia để đón tiếp hai mẹ con. Bây giờ sẽ đưa hai mẹ con đi ăn món Trung Quốc chính thống!”





“Đi thôi!”





……





“Anh Dục? Anh Dục!”





“Ơi?”





Tiêu Dục định thần lại, “Sao thế?”





Lâm Vi ngờ vực nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dục, lại chỉ thấy những khách du lịch ra vào cửa sân bay, cô ta ôm cánh tay Tiêu Dục, “Anh Dục trông thấy người quen à?”





“Không, chắc là nhìn nhầm thôi…”





Không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi