ÔNG XÃ THÚ TÍNH ĐÊM ĐÊM GỢI TÌNH

"Thật khéo, tôi cũng không phải xử nữ." Khuôn mặt cô tươi cười nhưng cơ thể lại hơi run rẩy.

Anh đưa cánh tay dài tới và ôm cơ thể như rắn nước của cô: "Vậy để tôi kiểm tra một chút."

Cô nở một nụ cười quyến rũ, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi vào mặt anh, ở đây đều là nơi những người nổi tiếng trong giới kinh doanh hay lui tới, có lẽ tất cả người ở thủ đô đều sẽ biết cô leo lên giường của Lệ Quân Trầm.

Sao Lệ Quân Trầm lại không biết lòng dạ của cô chứ, nhưng cô ôn hương noãn ngọc làm anh có mấy phần không nỡ lòng buông ra.

Cánh tay thon dài của anh xuyên qua đầu gối của cô và nâng eo cô lên.

Cánh tay trắng ngần như ngó sen của cô ôm lấy cổ anh, nhân tiện dựa đầu vào lồng ngực anh, trên người anh có mùi thơm tươi mát và mạnh mẽ của nước hoa Cologne.

Đi vào tiền sảnh của câu lạc bộ cao cấp, những người khác đều liếc mắt nhìn qua.

Hứa Thâm Thâm mới nhớ tới mình đang mặc một chiếc váy ngăn, bị anh ôm như thế thì không có cách nào che đậy, sợ bị những tên đàn ông xấu xa đó chiếm tiện nghi.

Cô đưa tay sửa lại mép váy, biểu cảm đột nhiên thay đổi từ phong cách quyến rũ sang thuần khiết và lo lắng.

"Ra bán thân còn để ý những cái này sao?" Người đàn ông ôm cô lạnh lùng cười nhạo.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào quai hàm góc cạnh của người đàn ông, cô khẽ mở miệng cắn nhẹ một cái, lúc đưa miệng ra thì đầu lưỡi khéo léo nhẹ nhàng liếm một chút vào cằm anh.

Nhẹ nhàng tán tỉnh!

"Đây không phải là tôi sợ tiện nghi người khác khiến Lệ tiên sinh không vui sao." Cô cười nịnh nọt, đôi mắt dịu dàng và trong suốt như hai viên thủy tinh.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng hừ một tiếng rồi ôm cô đi vào trong thang máy.

Họ đến căn phòng đã được đặt từ trước, Lệ Quân Trầm ôm cô tiến vào rồi đưa chân khép cửa lại.

Anh đi đến trước giường rồi ném cô xuống giường.

May mắn giường đủ mềm mại không thì cơ thể của Hứa Thâm Thâm không thể chịu đựng được sức mạnh to lớn như vậy, xương cốt đã sớm tan ra thành từng mảnh.

Hứa Thâm Thâm đứng lên rồi ngồi quỳ chân ở trên giường, cười tủm tỉm nhìn Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh, muốn tắm rửa trước không?"

Thật ra sắc mặt cô đã trắng bệch và khi nói chuyện giọng cũng đang run rẩy.

Lệ Quân Trầm trêu tức nhìn cô: "Sau khi làm xong thì tắm, giúp tôi đeo bao."

Mẹ nó!

Hứa Thâm Thâm không nhịn được muốn chửi bậy, anh thật đúng là thẳng thắn.

"Lệ tiên sinh, không cần gấp gáp, chúng ta hãy nói chuyện giá cả trước?" Cô cười một tiếng quyến rũ, hai tay phủi bụi bặm trên tây trang màu đen của anh, biểu cảm quyến rũ kia giống như một con hồ ly.

"Nếu là chuyện tốt, đương nhiên không thiếu tiền của cô." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Khóe miệng Hứa Thâm Thâm hơi run rẩy, hai tay cô bò lên bả vai của người đàn ông, môi đỏ dán lên tai anh, giọng nói dịu dàng: "Hi vọng Lệ tiên sinh đừng khiến tôi thất vọng."

"Tôi chỉ biết rằng thí nghiệm là thước đo duy nhất để kiểm tra sự thật cô có phải xử nữ hay không, kỹ thuật có được không, thử một chút là sẽ biết." Lệ Quân Trầm giống như một nhà buôn, về mặt này cũng rất "tính toán chi li".

Hứa Thâm Thâm gượng cười, đưa tay giúp anh cởi quần áo ra: "Nhất định tôi sẽ không làm anh thất vọng."

Cởi áo khoác và quần áo của anh xuống, lúc Hứa Thâm Thâm nhìn thấy cơ thể anh thì lập tức đỏ mặt.

Đừng nhìn cô tỏ ra đanh đá chua ngoa và thành thạo như vậy, thật ra trong lòng cô rất thuần khiết, đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng thấy cơ thể của người đàn ông nào, ngay cả vị hôn phu cô cũng chưa thấy.

Hơn nữa dáng người của Lệ Quân Trầm thật sự tốt không có lời để chê, dáng người cao gầy, cơ bắp săn chắc, mang lại cho người ta một cảm giác sất mạnh mẽ.

"Này, đừng có ngẩn người, quần còn chưa cởi ra." Vừa bắt đầu Lệ Quân Trầm cũng không có hứng thú với cô, đơn giản là chỉ muốn làm cô bẽ mặt, nhưng mà khi nhìn thấy cô đỏ mặt thì đột nhiên có ham muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi