“Học chuyện này có rất nhiều đường tắt mà.” Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
“Phim hành động tình cảm của quốc đảo Nhật sao?” Hứa Thâm hỏi một cách uyển chuyển.
Lệ Quân Trầm đen mặt lại: “Cô biết nhiều quá đấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vẫn mong thái quân đừng trách phạt.”
Lệ Quân Trầm thực sự muốn bóp chết cô.
Nhưng tâm trạng của Hứa Thâm Thâm vô cùng tốt bởi vì cô biết mình là người phụ nữ đầu tiên của Lệ Quân Trầm.
Đây lại là tài sản của cô từ nay về sau.
Tới đón họ đến công ty là Bùi Triết.
Hứa Thâm Thâm nở nụ cười chào hỏi: “Trợ lý Bùi, chào buổi sáng.”
Bùi Triết cảm thấy hơi kỳ lạ, không khỏi nhíu mày: “Hứa tiểu thư, chào buổi sáng.”
Đợi sau khi Hứa Thâm Thâm lên xe, Lệ Quân Trầm mới lạnh nhạt hỏi: “Hứa yêu tinh, không được cười với người đàn ông khác.”
Hứa Thâm Thâm thu hồi lại gương mặt giả dối, nét mặt không vui: “Lệ tiên sinh, tôi không phải là quân bài pocker sao lại có thể không cười kia chứ.”
Bùi Triết nhìn Lệ Quân Trầm qua kính chiếu hậu, cảm thấy dạo này hình như anh có những thay đổi vô cùng nhỏ.
Nhưng rốt cuộc thay đổi như thế nào thì anh ta lại không nghĩ ra được.
Lệ Quân Trầm xụ gương mặt b*n n**c hại dân kia xuống, vô cùng khó chịu.
Hứa Thâm Thâm cũng không còn tâm trạng trêu đùa, đàng hoàng ngồi sát cạnh anh, than thở: “Lệ tiên sinh, cuộc sống ngăn ngủi, trước khi tôi rời khỏi anh thì luôn nghĩ đường lui, tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với trợ lý Bùi cũng là để thuận tiện cho việc làm ăn thôi.”
Nàng cười gian xảo giống như một con hồ ly.
Bùi Triết kho khan vài tiếng, không có sự đồng ý của Lệ Quân Trầm, ai dám làm bạn với cô chứ.
Càng không có người dám mở đường lui cho cô.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh nhạt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, một thành phố tràn đầy năng lượng sống như thế này khiến cô lúc này cũng muốn liều mạng một phen.
Đi tới tập đoàn Lệ thị, Hứa Thâm Thâm đi cùng Lệ Quân Trầm lên lầu, họ đợi trong phòng làm việc một lúc thì Diệp Tiêu Nhiên và trợ lý của anh ta cũng xuất hiện.
“Lệ tổng, xin chào.” Diệp Tiêu Nhiên bước tới trước mặt Lệ Quân Trầm, cười như không cười nhìn anh.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt đáp: “Diệp tổng khách sáo rồi.”
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng: “Thâm Thâm, chào buổi sáng. “
Hứa Thâm Thâm cười một cách đoan trang: “Chào buổi sáng.”
Ai ngờ Lệ Quân Trầm lại trầm mặc nhìn cô.
Rõ ràng vừa nãy đã dặn cô không được cười với người đàn ông khác.
“Thâm Thâm không gây phiền phức gì cho Lệ tổng chứ, cô nhóc này hay làm loạn, người bình thường không quản nổi đâu.” Diệp Tiêu Nhiên dịu dàng nói.
Cũng không biết anh ta cố tình hay vô ý nhưng sau khi Lệ Quân Trầm nghe xong câu này thì gương mặt vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên u ám.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy anh ta đang làm hại bản thân mình.
“Ha ha, Diệp tổng thực sự biết nói đùa, sao tôi lại gây phiền phức cho Lệ tổng kia chứ.” Hứa Thâm Thâm cười khô khốc, làm tiêu tan sự lúng túng.
Lệ Quân Trầm tỏ vẻ lạnh nhạt: “Nếu không phải là Hứa yêu tinh ra sức thì có lẽ tôi cũng không muốn gặp anh đâu.”
Ra sức?
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt lông mày, sao anh lại có thể bỉ ổi như thế?
Diệp Tiêu Nhiên cười một tiếng, gương mặt không hề thấy sự khó chịu: “Hứa yêu tinh, thực sự rất thích hợp với cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch mép, họ đang bàn luận gì thì cứ bàn đi đừng nhắc đến cô được không?
Bùi Triết đặt đơn yêu cầu bồi thường đã chuẩn bị xong trước mặt Diệp Tiêu Nhiên và nói: “Đây là đơn yêu cầu bồi thường mà chúng tôi đã chuẩn bị, mời Diệp tổng xem qua.”
Diệp Tiêu Nhiên cười nhạt: “Không cần xem, anh chỉ cần nói cho tôi biết con số cụ thể là được, tôi không quan trọng chuyện tiền nong.”
“Một trăm năm mươi triệu.” Lệ Quân Trầm trầm xuống.
Gương mặt không chút gợn sóng của Diệp Tiêu Nhiên đã rạn nứt rồi.
Hứa Thâm Thâm cũng sững sờ, cô còn tưởng là hôm qua Lệ Quân Trầm chỉ nói đùa thôi chứ.
“Bụng của Lệ tổng lớn quá.” Diệp Tiêu Nhiên chau mày, điều kiện như vậy thực sự là quá hà khắc.
“Lúc đầu tôi chỉ định đòi bồi thường một trăm triệu nhưng hôm qua anh lại tìm Hứa yêu tinh nên tôi đã thay đổi ý kiến.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm như phủ một màn sương lạnh giá.
“Không ngờ giá trị của cô ấy trong lòng Lệ tổng chỉ đáng giá năm mươi triệu thôi ư.” Diệp Tiêu Nhiên cười chế diễu.
Hứa Thâm Thâm cười ha ha: “Đã quá cao rồi.”
Dù sao anh đã đưa cho cô mười triệu cộng thêm số đó cũng thành sáu mươi triệu rồi, cô cảm thấy bản thân rất đáng giá.
Diệp Tiêu Nhiên cười thành tiếng, nếu như Hứa Thâm Thâm là bạn đồng hành của mình chắc chắn sẽ là đồng đội ngu ngốc.
Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm khẽ cử động, giọng điệu lạnh lùng: “Diệp tổng rất quan tâm tới cô ấy.”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn sang phía Hứa Thâm Thâm khẽ nói: “Không dám giấu gì, tôi đã thích cô nhóc này từ lâu rồi nhưng lúc đầu tôi đã nhường cô ấy cho em trai mình, nó lại không biết trân trọng giờ tôi hối hận rồi muốn quay lại theo đuổi cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, cô nhìn Diệp Tiêu Nhiên đầy vẻ khó tin, anh ta đang nói linh tinh gì thế.
Lệ Quân Trầm cười lạnh, không ngờ thiên kim tiểu thư đã sa cơ vẫn là món hàng bán chạy như vậy.
“Tôi biết Thâm Thâm thiếu nợ anh rất nhiều, hay là Lệ tổng cứ đưa ra một con số đi.” Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày.
“Anh tự tin thế sao, nghĩ rằng tôi sẽ thả người?” Lệ Quân Trầm nhìn sang bên cạnh với ánh mắt sâu xa, khó xác định.
“Lệ tổng dù cho Thâm Thâm đã trải qua chuyện gì chỉ cần cô ấy rời xa anh thì tôi sẽ lấy cô ấy, trừ phi…” Diệp Tiêu Nhiên khẽ trầm xuống, cười lạnh: “Trừ phi anh thích cô ấy.”
Đôi lông mày của Lệ Quân Trầm nhíu chặt lại: “Tôi sẽ không thích cô ấy nhưng cũng sẽ không cho người khác được hưởng lợi.”
Diệp Tiêu Nhiên bật cười: “Thâm Thâm đi theo anh không danh không phận đúng là đã quá thiệt thòi cho cô ấy, dù Lệ tổng thả người lúc nào tôi cũng sẽ cưới hỏi đàng hoàng, để cô ấy làm vợ tôi.”
“Diệp tổng anh đừng nói linh tinh nữa.” Hứa Thâm Thâm lo lắng những lời nói này truyền ra ngoài thì Diệp gia sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Hiện giờ đôi cánh của cô rất yếu ớt không thể nào đối chọi lại với Diệp gia.
“Thâm Thâm, anh Diệp không hề nói đùa.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô với đôi mắt nồng đậm tình cảm.
Hứa Thâm Thâm không còn cách nào khác, cô cũng không muốn dây dưa với Diệp gia.
Chim non luôn sợ cành cong.
Diệp Tiêu Nhiên nhận đơn yêu cầu bồi thường ở trên bàn cười nói: “Lệ tổng yên tâm, số tiền đó tôi sẽ đưa anh không thiếu một xu, đối với tôi mà nói cô nhóc này đáng giá với số tiền ấy.”
Nói xong anh ta dẫn theo trợ lý rời đi.
Lệ Quân Trầm tối sầm mặt lại rối tinh rối mù cả lên.
Hứa Thâm Thâm lo lắng: “Lệ tiên sinh, anh sẽ không hiểu lầm đấy chứ?”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm là tôi và anh ta…” Hứa Thâm Thâm muốn nói rồi lại thôi.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhắm mắt lại, nói với Bùi Triết: “Khoản tiền đó không cần nữa.”
“Không được!” Hứa Thâm Thâm lo lắng, cô đã âm mưu lâu như vậy chính là muốn Diệp gia phải khô máu!
Tuyệt đối không thể vì mấy lời của Diệp Tiêu Nhiên mà để nó trôi theo dòng nước được.
“Lệ tiên sinh, đây là một cái bẫy, Diệp Tiêu Nhiên đang cố ý.” Hứa Thâm Thâm trầm giọng nói, cô không phải là người ngốc nghếch, Diệp Tiêu Nhiên cố tình nói như vậy trước mặt Lệ Quân Trầm không phải chính là vì không muốn Lệ Quân Trầm có được khoản tiền đó sao.
Cô cũng không phải Hứa Thâm Thâm trước kia, bởi những câu nói vô giá trị của đối phương mà sướng tới mức phát điên.
Lệ Quân Trầm trầm mặt xuống nhìn cô không hề tỏ vẻ mặt gì.
Hứa Thâm Thâm đánh bạo ngồi cạnh anh, phân tích: “Khoản tiền một trăm năm mươi triệu này chắc chắn Diệp gia sẽ xót xa vô cùng, Lệ tiên sinh anh không thể không cần nó.”
“Hứa Thâm Thâm cô đang lo sợ sự vất cả của bản thân mình hoàn toàn uổng phí sao?” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm thâm sâu khó lường nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm giật mình, anh biết hết rồi sao?