ÔNG XÃ THÚ TÍNH ĐÊM ĐÊM GỢI TÌNH

Khi Lệ Quân Trầm tỉnh lại Hứa Thâm Thâm đã rời giường rồi.

Cô thay quần áo, gương mặt tỏ vẻ vội vã: “Lệ tiên sinh, tôi đi trước đây, hôm nay anh không cần phải đưa tôi đi đâu.”

Lệ Quân Trầm ngồi dậy nhìn cô đã trang điểm đẹp đẽ: “Buổi trưa cùng ăn cơm đi.”

Hứa Thâm Thâm cười yêu kiều: “Được, vậy anh tới đón tôi nhé?”

Lệ Quân Trầm gật đầu.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười xách túi xách ra khỏi phòng.

Cô đóng cửa lại xoay người dựa vào tường hít một hơi thật sâu.

Giật cả mình.

Vừa này cô đã định nhân lúc anh chưa tỉnh lại lặng lẽ rời đi vậy mà vẫn chậm một bước.

Từ tối qua khi nhận được tin nhắn đó trong lòng cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.

Rốt cuộc là vì sao cô cảm thất rất mơ hồ, thực sự rất mơ hồ.

Cô lắc đầu và nói với bản thân mình: “Hứa Thâm Thâm không được suy nghĩ bậy bạ, trái tim không được rung động.”

Xong rồi cô cất bước đi xuống nhà. 

Lệ Quân Trầm mặc quần áo ngủ đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn Hứa Thâm Thâm yểu điệu rời khỏi biệt thự.

Hứa Thâm Thâm quay đầu lại thấy anh, nheo mắt lại vẫy tay về phía anh rồi cười quay người rời đi.

Cô giống như tia nắng chiếu rọi tất cả những chỗ sâu  kín nhất của anh.

Quay trở về giường anh cầm điện thoại lên thấy tối qua có nhận được một tin nhắn.

Anh nhíu mày lại, xóa bỏ tin nhắn sau đó đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm.

- -----

Hứa Thâm Thâm đi tới công ty, vừa vào đến văn phòng thì trợ lý Lâm Tư Kỳ đuổi theo tới nơi.

“Hứa tổng, mười giờ người của công ty đầu tư Lập Đức sẽ tới.” Cô ta khẽ nói. 

“Công ty đầu tư Lập Đức?” Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc: “Không phải họ chỉ chuyên mảng kinh doanh nước ngoài hay sao, đột nhiên lại có hứng thú với kinh doanh nội địa vậy?”

Tuy Hứa Thâm Thâm rất ít khi tiếp xúc với công việc của công ty nhưng công ty đầu tư Lập Đức cô đã từng nghe tới.

Nghe nói tổng giám đốc của Lập Đức lúc trước đã qua đời, giờ là vợ của ông ta tiếp quản.

“Được.” Cô gật đầu, phải chuẩn bị một chút.

Lâm Tư Kỳ dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Lần này người công ty Lập Đức cử tới là Tông Tranh Vanh em trai của tổng tài tiền nhiệm.”

“Biết rồi.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, không biết Tông Tranh Vanh này có lai lịch thế nào.

Gần tới mười giờ, Hứa Thâm Thâm đi họp.

Vừa vào tới cửa cô đã thấy Diệp Mạc Phàm, Bạch Viện Viện cùng với một số cổ đông mà cô không quen biết.

Trong đó có một người đàn ông nhìn có vẻ bất cần đời, lưu manh vô lại ngồi chính giữa họ, chắc có lẽ anh ta chính là Tông Tranh Vanh.

Hiện nay công ty này do cô, Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện cùng quản lý, vậy nên chút nữa khi thảo luận chắc chắn sẽ nảy sinh tranh chấp.

“Đây là Hứa tổng?” Tông Tranh Vanh đánh giá một cách tỉ mỉ Hứa Thâm Thâm, đúng như lời đồn đại bên ngoài, dáng vẻ yêu kiều, đúng là một yêu tinh.

Thái độ của Hứa Thâm Thâm đối với đàn ông đều vô cùng lạnh lùng chỉ trừ mỗi Lệ Quân Trầm mà thôi, cô liếc nhìn Tông Tranh Vanh, giọng điệu lạnh nhạt: “Tông tiên sinh, chào anh.”

Nói xong cô ngồi xuống, tư thế nhàn nhã quan sát mọi người.

Diệp Mạc Phàm chiếm phần lớn cổ phần của tập đoàn Hứa thị nên anh ta là người đầu tiên đứng lên phát biểu ý kiến.

Nội dung anh ta phát biểu rất đơn giản, chính là hi vọng mọi người đồng ý hợp tác cùng với công ty đầu tư Lập Đức.

Mà điều anh ta lo lắng nhất chính là Hứa Thâm Thâm.

Cho nên khi bỏ phiếu anh ta vô cùng lo lắng.

Hứa Thâm Thâm cũng không hề phản đối mà bỏ phiếu tán thành.

“Chà, thái độ của Hứa tổng thực sự khiến người khác khó nắm bắt.” Tông Tranh Vanh thấy Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt với mình, khẽ sờ cằm.

Gương mặt này của anh ta thực sự  là lưỡi dao sắc bén đối với phụ nữ.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Nếu có lợi cho sự phát triển của công ty thì tôi sẽ không phản đối.”

Hứa Thâm Thâm không hề lộ vẻ gì khiến Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện vô cùng lo lắng, luôn cảm thấy cô cố tình làm như vậy chắc chắn là có sự chuẩn bị trước.

Nhưng Hứa Thâm Thâm vô cùng thoải mái cũng không hề có ý gì khác.

“Hiểu rõ thế cục, Hứa tổng quả nhiên không tầm thường.” Tông Tranh Vanh cười híp mắt, ánh mắt vô cùng mập mờ.

Hứa Thâm Thâm đã miễn dịch với loại đàn ông này, kiểu của anh ta là theo đuổi phụ nữ đều dùng chiêu trò, tưởng rằng mình là chơi đùa thôi cũng có thể theo đuổi được phụ nữ, thực sự suy nghĩ ấy quá ngây thơ.

Cuộc họp kết thúc, Hứa Thâm Thâm chuẩn bị về phòng làm việc.

Tông Tranh Vanh lại chắn đường cô, vuốt tóc cười nói: “Buổi trưa cô có rảnh không, cùng đi ăn cơm đi.”

“Có hẹn rồi.” Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt trả lời.

“Không ngại đưa tôi đi cùng chứ.’ Tông Tranh Vanh định quấn lấy cô tới cùng.

Anh ta thích phụ nữ có tính khiêu khích.

Hứa Thâm Thâm- kiểu người cay như ớt xinh đẹp long lanh khiến anh ta vô cùng thích thú.

“Có gan thì anh cứ đi đi.” Hứa Thâm Thâm khẽ cong môi, quay người đi vào thang máy.

Tông Tranh Vanh nheo mắt lại, Hứa Thâm Thâm cũng chỉ có vậy mà thôi, chỉ cần người đàn ông có tiền thì đều có thể hẹn được cô.

Sắp tới thời gian ăn trưa, Tông Tranh Vanh lại tìm tới cô.

“Hứa tổng, đến giờ rồi.” Anh ta dựa vào cửa chỉ tay vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay mình.

Động tác kia rõ ràng là khoe khoang bản thân mình cố tiền, đúng là phù phiếm.

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười: “Được.”

Cô đứng dậy cầm túi xách đi ra khỏi công ty cùng anh ta.

Đợi họ đi xa rồi mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Hứa Thâm Thâm đứng ở cổng công ty chờ Lệ Quân Trầm, dáng vẻ bình thản.

Tông Tranh Vanh không hiểu cười nói: “Xe tôi đỗ ở kia, tôi đi đánh xe.”

Hứa Thâm Thâm không từ chối mà cười lạnh nhạt.

Anh ta choáng váng vì nụ cười của cô, xoay người đi lấy xe.

Lúc này chiếc xe Maybach của Lệ Quân Trầm lao tới đỗ trước mặt Hứa Thâm Thâm.

“Lên xe đi.” Cửa xe mở ra, vang lên giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Trầm.

“Lệ Quân Trầm anh không để bụng tôi đưa thêm người đi chứ?” Hứa Thâm Thâm mỉm cười, đôi mắt tinh tế ánh lên một sự giảo hoạt.

Đây rõ ràng là nét mặt âm thầm tính kế người khác. 

Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhíu mày, lúc này anh nhìn thấy Tông Tranh Vanh đi tới.

“Lệ tổng?” Tông Tranh Vanh sửng sốt, chẳng lẽ người hẹn Hứa Thâm Thâm là anh?

Đã biết họ có quan hệ rồi nhưng không ngờ Lệ Quân Trầm lại tự mình đến đón cô đi ăn trưa, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

“Tông Tranh Vanh, sao lại là cậu?” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất lạnh lẽo.

Tông Tranh Vanh khẽ cong môi: “Ha ha, đương nhiên là tôi, lẽ nào anh hi vọng là cô ấy sao?”

Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng.

Tông Tranh Vanh nhận ra đã nhiều năm như vậy nhưng người phụ nữ ấy vẫn là điểm yếu của Lệ Quân Trầm.

Hứa Thâm Thâm nhìn họ đầy nghi hoặc, rốt cuộc người phụ nữ ấy là ai?

“Nếu Lệ tổng và Hứa tổng đã có hẹn vậy thì tôi không làm phiền nữa.” Tông Tranh Vanh nhìn Lệ Quân Trầm đang ngồi trong xe đầy ẩn ý: “Chị dâu tôi sẽ đáp chuyến bay lúc một rưỡi chiều.”

Xong rồi anh ta quay người bỏ đi.

Hứa Thâm Thâm mím môi nhìn Lệ Quân Trầm.

Hình như cô đã nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng, nghĩ tới tin nhắn tối hôm qua có lẽ cô đã hiểu ra rồi.

“Lên xe.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hét lên.

Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn lên xe và đóng cửa xe lại.

Xe từ từ khởi động đi ra khỏi cửa tập đoàn Hứa thị.

Hứa Thâm Thâm trầm ngâm một lúc mới nói: “Lệ tiên sinh.”

“Hứa Thâm Thâm, thời gian này cô đừng gần gũi tôi khi ở bên ngoài.”

Hứa Thâm Thâm hơi dừng lại, nụ cười trên môi suýt chút nữa sụp đổ: “Vì cô ấy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi