ÔNG XÃ THÚ TÍNH ĐÊM ĐÊM GỢI TÌNH

Đôi mắt Hứa Thâm Thâm lúc sáng lúc tối, khẽ nói: “Lệ tiên sinh, anh như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh có ý với tôi đấy.”

“Lái xe.” Lệ Quân Trầm đóng cửa xe, ra lệnh cho Bùi Triết.

Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm cửa xe đóng chặt, không nói chỉ cười, khẽ lắc đầu, rồi xoay người đi vào công ty.

Cô gặp Diệp Mạc Phàm ở thang máy.

Diệp Mạc Phàm nhìn thấy cô, sắc mặt không tốt lắm, muốn đi ra ngoài, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Hứa Thâm Thâm khoanh tay, cười như không cười nhìn Diệp Mạc Phàm hỏi: “Không muốn ở chung một chỗ với tôi như vậy à?”

Diệp Mạc Phàm không nói.

“Ở đây có máy quay, tôi sẽ không làm gì anh đâu.” Nhìn qua Hứa Thâm Thâm giống một nữ lưu manh đang đùa giỡn đàn ông.

Diệp Mạc Phàm căng mặt, bất mãn nói: “Là cô khiến anh trai tôi giao chuyện hợp tác với công ty đầu tư Lập Đức cho cô à?”

Hứa Thâm Thâm hiểu rõ vì sao mặt anh ta lại lộ ra vẻ khó chịu đến thế.

“Không phải.” Cô lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng năng lực của anh kém, cũng có khả năng anh trai anh không tín nhiệm anh.”

“Hứa Thâm Thâm, cô dám quyến rũ anh trai tôi, Diệp gia sẽ không cho cô vào cửa đâu.” Trên mặt Diệp Mạc Phàm lộ vẻ căm thù đến tận xương tủy.

“Diệp Mạc Phàm, anh tỉnh lại đi, ở trước mặt Lệ Quân Trầm, Diệp gia anh là cái gì.” Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta châm chọc, cười lạnh nói: “Anh trai anh coi như là một quân tử, còn anh chỉ là một kẻ hèn thôi.”

“Cô!” Diệp Mạc Phàm thẹn quá hóa giận, giơ tay lên.

Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm không sợ chút nào: “Anh đánh đi, ở đây có máy quay, tôi sẽ báo cảnh sát cho anh ăn cơm tù!”

Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức không biết làm thế nào, chỉ có thể hạ tay xuống.

Lúc này, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Hứa Thâm Thâm không quay đầu lại đi ra ngoài.

Diệp Mạc Phàm đấm một cái lên vách thang máy, phát ra tiếng bịch, cửa thang máy đóng lại, rồi đi xuống.

Thang máy đi được một nửa rồi rồi ngừng lại, anh ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lập tức ấn nút khẩn cấp.

Sau này Hứa Thâm Thâm mới biết Diệp Mạc Phàm bị nhốt trong thang máy.

Nghĩ thầm, đây chính là báo ứng.



Nhiếp Tử San đi vào phòng tổng thống, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Tông Tranh Vanh theo vào, nhìn rồi cười lạnh nói: “Thật đúng là hưởng thụ.”

“Phòng khách sạn này vẫn luôn giữ cho anh trai cậu, đương nhiên tôi ở đây.”Nhiếp Tử San lạnh nhạt nói.

“Bớt đi, khách sạn này có cổ phần của Lệ Quân Trầm, tâm tư của cô, tôi lại không biết hay sao.”Tông Tranh Vanh không nóng không lạnh nhìn cô ta.

Nhiếp Tử San nâng mắt: “Tông Tranh Vanh, cậu quá căm thù tôi rồi, tôi vẫn xem cậu là em trai ruột của tôi đấy.”

“Cô đừng có giả bộ, tất cả mọi người đều biết vì sao cô về nước, Tông gia chúng tôi không phải chỉ biết ăn mà không biết làm, cô dám mang tài sản của Tông gia tái giá, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Tông Tranh Vanh lạnh lùng nói.

Nhiếp Tử Sản khẽ cười: “Tranh Vanh, tôi chỉ có ba năm quyền thừa kế gia tộc, còn hai năm nữa, tất cả sẽ là của cậu.”

“Haiz, ai biết cô đã rót mê hồn gì cho anh trai tôi, khiến anh ấy lập di chúc như vậy, muốn tôi ba năm sau mới có thể thừa kế gia tộc.”Tông Tranh vanh vẫn luôn canh cánh trong lòng về di chúc này.

“Anh trai cậu thấy cậu không hiểu chuyện, muốn dùng ba năm này để tôi luyện cậu.” Nhiếp Tử San giải thích: “Nhưng cậu có thể tham dự chuyện công ty, cậu nên yêm tâm đi.”

Tông Tranh Vanh bất mãn hừ một tiếng: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong, anh ta xoay người đi ra ngoài.

Nhiếp Văn Du thấy thái độ của anh ta ngạo mạn như vậy, vô cùng khó chịu: “Chị, chị nhìn anh ta đi, anh ta một lòng bất hòa với chị.”

“Công ty nằm trong tay người khác họ như chị, sao cậu ta có thể một lòng với chị được.” Nhiếp Tử San sâu kín nói.

“Chị, hôm nay chị nhìn thấy công lực Hứa Thâm Thâm có thâm hậu không, Quân Trầm đối với cô ta không bình thường.” Nhiếp Văn Du khó chịu: “Nhưng cô ta có vài điểm giống chị, chị nói xem, có phải Quân Trầm đối với chị tình cũ khó quên không?”

Nhiếp Tử San nghe thấy cô ta nói như vậy, không khỏi mỉm cười: “Quân Trầm nhìn như lạnh lùng, nhưng thật ra rất có tình nghĩa, em đừng lo lắng, Hứa Thâm Thâm không uy hiếp được chị đâu.”

Hiện tại, chuyện khiến cô ta đau đầu chính là trong nhà và Tông gia.

Nhất định bọn họ sẽ phản đối cô ta gả cho Lệ Quân Trầm.

Nhiếp Văn Du lại cảm thấy, cô ta còn chưa nhìn thấy Lệ Quân Trầm cưng chiều Hứa Thâm Thâm thế nào, nên mới chắc chắn như thế.



Chạng vạng tối.

Lúc sắp tan tầm, Hứa Thâm Thâm cảm thấy không thoải mái nên chạy vào nhà vệ sinh, kết quả phát hiện, dì cả đến.

Quan trọng nhất là, cô không có băng vệ sinh.

Lại mặc váy ngắn màu hồng nhạt, sợ là không thể ra ngoài.

Bên ngoài, nhân viên đã đi được bảy, tám phần, cô không thể gọi Lâm Tử Kỳ quay lại đưa cho mình được.

Đang buồn bực, bỗng nhiên cô nghĩ đến một người.

“Lệ tiên sinh…” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm vô cùng mềm mại.

Lệ Quân Trầm ngồi trên xe đến công ty cô, lạnh lùng hỏi: “Đột nhiên dùng giọng điệu này, Hứa Thâm Thâm, cô lại có mục đích gì?”

“Lệ tiên sinh, dì cả của tôi đến rồi.”Hứa Thâm Thâm cũng không ra vẻ, dù sao anh cũng sẽ biết.

Đôi mắt Lệ Quân Trầm chìm nổi: “Ừ, cô có thể nghỉ mấy ngày.”

Cảm xúc không hề phập phồng.

Hứa Thâm Thâm mím môi: “Cảm ơn anh săn sóc, nhưng anh có thể mua băng vệ sinh mang đến giúp tôi không?”

“Hứa Thâm Thâm!” Giọng nói của Lệ Quân Trầm âm trầm đáng sợ.

“Anh không mua đến, thì tôi không thể ra ngoài được.”Dáng vẻ Hứa Thâm Thâm sắp khóc.

“Vậy cô đợi đến khi dì cả đi đi.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Anh….” Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi: “Vậy được, anh không giúp tôi thì tôi tìm người khác.”

“Rẽ vào cửa hàng tiện lợi.”Lệ Quân Trầm nói với Bùi Triết đang lái xe.

Hứa Thâm Thâm nghe thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm, lại nói: “Lệ tiên sinh, tiện mua giúp tôi một cái quần lót nữa nhé.”

Tút tút.

Lệ Quân Trầm cúp điện thoại.

Hứa thâm Thâm đưa tay ôm mặt, hi vọng anh nhanh đến.

Bùi Triết dừng xe trước cửa cửa hàng tiện lợi, quay đầu hỏi: “Lệ tổng, anh cần mua cái gì, để tôi mua giúp anh.”

Nghĩ đến đó là những vật phẩm Hứa Thâm Thâm dùng lên người, Lệ Quân Trầm lắc đầu: “Tự tôi mua được rồi.”

Bùi Triết kinh ngạc nhìn anh, từ trước đến nay, Lệ Quân Trầm chưa từng mua một đồ vật nào giúp phụ nữ, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.

Lệ Quân Trầm đi vào cửa hàng tiện lợi, lúc anh đi vào, đôi mắt của cô nhân viên thu ngân lập tức sáng ngời, tầm mắt luôn đuổi theo anh, thậm chí có người đứng xếp hàng tính tiền còn khiến cô ta sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.

Lần đầu tiên Lệ Quân Trầm đi mua mấy thứ này, nhưng cũng không khó giải quyết lắm, anh cầm một cái quần lót trắng tinh và một gói băng vệ sinh đi đến quầy thu ngân.

Cô gái thu ngân vừa nhìn thấy đồ anh mua liền biết mua cho bạn gái, đôi mắt biến thành hình trái tim: “Tiên sinh mua cho bạn gái sao?”

Lệ Quân Trầm dừng một chút, rồi gật đầu.

“Bạn gái anh thật anh phúc, có bạn trai đẹp trai như vậy mua đồ cho.”Cô gái xuân tâm nhộn nhạo nhìn Lệ Quân Trầm, nếu đây là bạn trai mình, mình cũng không nỡ đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi